HANG DÃ THÚ - Trang 23

Chính ngưòi mặc bộ vest nhăn nhúm phá vỡ sự im lặng. “Tôi cũng là đại

tá trong Thế Chiến thứ I. Giống như Reinhard Ernst. Tôi cũng ở Argonne
Woods. Giống như cậu.”

Paul gật đầu.
“Cậu biết tổng cộng là bao nhiêu không?”
“Tổng cộng cái gì cơ?”
“Chúng ta đã mất bao nhiêu người?”
Paul nhớ lại một biển xác chết, lính Mỹ, Lính Pháp và lính Đức. Những

binh sĩ bị thương trông còn khủng khiếp hơn theo nhiều cách. Họ la hét,
gào khóc, rên rỉ rồi kêu cha gọi mẹ. Bạn sẽ không bao giờ quên được âm
thanh đó. Không bao giờ.

Lão già nói bằng một giọng tôn kính, “Quân Viễn chinh Mỹ mất hơn hai

mươi lăm nghìn người. Gần một trăm người bị thương. Phân nửa đoàn
quân dưới trướng của tôi chết hết. Trong một tháng, chúng tôi tiến quân bảy
dặm tấn công kẻ thù. Mỗi ngày trôi qua trong đời mình, tôi đều nghĩ đến
những con số ấy. Phân nửa lính của tôi và bảy dặm. Và trận Meuse-
Argonne là chiến thắng ngoạn mục nhất của chúng ta trong Thế Chiến thứ
I… Tôi không muốn tái diễn chuyện đó nữa.”

Paul nhìn ông ta chăm chú. “Ông là ai?” gã lại hỏi.
Thượng Nghị sĩ tỏ vẻ khó chịu vừa định nói, thì lão già đáp, “Ta là Cyrus

Clayborn.”

Phải, thế thì đúng rồi. Trời ạ… Lão già này là người đứng đầu Công ty

Điện thoại và Điện báo - một triệu phú thực sự, cho đến tận bây giờ, trong
bóng đen cuộc Đại Suy thoái.

Lão nói tiếp, “Daddy Warbucks, như ta đã nói. Ta là chủ ngân hàng. Vì

thử hình dung xem, thông thường những kế hoạch như thế này tốt hơn
không nên lấy tiền của dân. Ta đã quá già để ra trận vì Tổ quốc. Nhưng ta
sẽ làm việc ta có thể làm được. Thỏa mãn chưa nhóc?”

“Rồi.”
“Tốt,” Claybom quan sát gã. “Ta chỉ nói một điều nữa thôi. Số tiền? Lúc

nãy đã nói đến tiền rồi phải không?”

Paul gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.