HANG DÃ THÚ - Trang 22

nhảy lên máy bay nào đó, rồi nằm ườn trong căn lều dành cho người vô gia
cư ngoài phía Tây…”

Paul tuy rất bực mình, nhưng gã chỉ nhíu mày rồi lắc đầu.
“Hai thanh niên đẹp trai sẽ bám lấy cậu như đỉa cho đến khi tàu cập cảng

Hamburg. Và nếu cậu có mong muốn thoát khỏi Berlin, liên lạc của chúng
tôi sẽ để mắt đến cậu. Nếu cậu biến mất, anh ta sẽ gọi cho chúng tôi. Chúng
tôi sẽ gọi cho Phát xít nói rằng một sát thủ người Mỹ đào tẩu đang nhởn
nhơ tại Berlin. Chúng tôi sẽ đưa cho chúng tên và ảnh của cậu.” Gordon
nhìn thẳng vào mắt gã. “Nếu cậu nghĩ chúng tôi giỏi việc theo dõi cậu,
Paul, thì cậu chưa từng thấy Phát xít giỏi việc đó thế nào. Và theo những gì
chúng tôi biết, chúng sẽ không buồn mở phiên tòa và ký lệnh hành hình
đâu. Giờ chúng ta rõ cả chưa?”

“Trăm phần trăm.”
“Tốt.” Tư lệnh liếc nhìn Avery. “Giờ nói cho cậu ta biết chuyện gì xảy ra

khi xong việc.”

Tay trung úy nói, “Chúng tôi sẽ có một máy bay và một phi hành đoàn

chờ anh tại Hà Lan. Có một chiếc máy bay cũ ở ngoài Berlin. Sau khi xong
việc anh sẽ đi máy bay rời khỏi đó.”

“Đi bằng máy bay à?” Paul hỏi đầy ngạc nhiên. Đi máy bay khiến gã

phấn khích. Khi lên chín tuổi gã bị ngã gãy tay – lần đầu tiên trong bao
nhiêu lần gã không muốn nhớ - khi lắp một con tàu lượn, cất cánh từ trên
mái xưởng in hai tầng của bố, rồi tan tành trên mặt đường đá cuội bẩn thỉu.

“Đúng vậy, Paul ạ.” Gordon đáp.
Avery nói, “Anh thích máy bay phải không? Trong căn hộ của anh có cả

đống tạp chí về máy bay. Cả sách nữa. Tranh ảnh về máy bay. Rồi các mô
hình. Anh tự làm hết à?”

Paul cảm thấy xấu hổ. Việc họ phát hiện các đồ chơi của gã khiến gã tức

giận.

“Cậu là phi công à?” Thượng Nghị sĩ hỏi.
“Đã bao giờ tôi trèo lên máy bay đâu.” Rồi gã lắc đầu. “Tôi không biết.”

Toàn bộ chuyện này vô cùng ngớ ngẩn. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.