HANG DÃ THÚ - Trang 21

gia khác cấp.”

Thượng Nghị sĩ nói, “Cậu trông giống người Nga. To lớn và rắn chắc.”

Ông ta gật đầu. “Chắc rồi, cậu sẽ là ‘người đến từ nước Nga’”.

“Tôi không nói được tiếng Nga.”
“Thì cũng có ai nói được đâu. Mà có khả năng cậu cũng chẳng bao giờ

cần hộ chiếu. Chỉ để đưa cậu rời khỏi Đức, trong trường hợp khẩn cấp
thôi.”

“Và,” Paul nói nhanh, “để chắc chắn không ai lần theo tôi đến chỗ các

ngài nếu tôi thất bại, đúng không?”

Sự ngập ngừng của Thượng Nghị sĩ theo sau là cái liếc mắt nhìn Gordon,

cho thấy gã nói đúng.

Paul nói tiếp, “Thế thì tôi sẽ làm việc cho ai đây? Mọi tòa báo ở đó đều

có cộng tác viên đưa tin. Họ sẽ biết tôi không phải là nhà báo.”

“Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện này. Cậu sẽ là người viết tin bài độc lập,

đang cố gắng bán cho mấy tờ báo thể thao lá cải khi quay về.”

Paul hỏi, “Người của các ông ở đó là ai?”
Gordon đáp. “Lúc này không nói tên được.”
“Tôi không cần tên. Các ông có tin tưởng anh ta không? Và tại sao?”
Thượng Nghị sĩ đáp, “Anh ta đã sống ở đó được hai năm, đang cung cấp

cho chúng tôi những thông tin chất lượng. Anh ta đã phục vụ cho tôi trong
Thế Chiến thứ I. Riêng tôi biết anh ta.”

“Vỏ bọc của anh ta ở đó là gì?”
“Thương nhân, người trợ giúp tổ chức sự kiện, đại loại thế. Làm việc độc

lập thôi.”

Gordon nói tiếp, “Anh ta sẽ cung cấp cho cậu vũ khí, bất kỳ điều gì cậu

cần biết về mục tiêu.”

“Tôi không có hộ chiếu thật. Ý tôi là mang tên tôi.”
“Chúng tôi biết, Paul. Chúng tôi sẽ kiếm cho cậu một hộ chiếu.”
“Tôi có được lấy lại súng không?”
“Không,” Gordon nói và đó là dấu chấm hết cho vấn đề. “Và đó là kế

hoạch tóm tắt của chúng tôi. Cậu nên biết rằng, nếu cậu nghĩ đến chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.