HANG DÃ THÚ - Trang 398

sĩ Anh, Mỹ và Pháp hắn đã cầm tù trong Thế Chiến thứ I còn được đối xử
với sự tôn trọng. Ernst đứng nghiêm chào các sĩ quan, nói chuyện phiếm
với những người có tên trong danh sách, chắc chắn rằng họ được ấm áp,
khô ráo và được ăn uống đầy đủ. Lúc này hắn cảm thấy ngập tràn sự khinh
thường tên cai ngục mặc đồng phục nâu đi cùng hắn xuống hành lang, nhẹ
nhàng huýt sáo bài “Horst Wessel Song”, thi thoảng nện dùi cui vào những
thanh sắt chỉ đơn giản nhằm đe dọa các tù nhân.

Khi họ đến một xà lim nằm trên ba phần tư đường xuống hành lang thì

Ernst dừng bước, nhìn vào trong, da của hắn nhức nhối vì cái nóng.

Hai anh em nhà Fischer đổ mồ hôi như tắm. Họ khiếp sợ, dĩ nhiên rồi - ai

mà chẳng khiếp với cái lò nung này - nhưng hắn còn thấy một điều nữa
trong mắt họ: sự ương ngạnh của tuổi trẻ.

Ernst thất vọng. Ánh mắt này cho hắn biết rằng họ sẽ từ chối đề nghị của

hắn. Họ đã lựa chọn một đợt giam giữ ngắn tại Oranienburg? Hắn đã nghĩ
chắc chắn rằng Kurt và Hans sẽ đồng ý tham gia vào Nghiên cứu Waltham.
Như thể họ hẳn sẽ hoàn hảo.

“Xin chào.”
Người anh gật đầu. Ernst cảm thấy lạnh sống lưng đến lạ lùng. Chàng

trai này giống hệt con trai hắn. Tại sao lúc trước hắn không nhận ra điều
này? Có lẽ đó là sự tự tin và trầm tĩnh sáng nay chưa được thể hiện ra. Có
lẽ đó chỉ là ám ảnh ánh mắt Rudy lúc nãy còn đeo bám. Trong bất kỳ
trường họp nào, sự tương đồng này khiến hắn bất an.

“Tôi cần câu trả lời của hai cậu về việc tham gia nghiên cứu của chúng

tôi.”

Hai anh em nhìn nhau. Kurt vừa bắt đầu nói thì cậu em hai đã xen vào,

“Chúng tôi đồng ý.”

Vậy là hắn đã nhầm. Ernst mỉm cười và gật đầu, thực sự hài lòng.
Rồi người anh nói thêm, “Miễn là ông gửi hộ chúng tôi một lá thư sang

Anh.”

“Một lá thư?”
“Chúng tôi muốn liên lạc với bố mẹ.”
“Tôi e rằng chuyện này không được phép.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.