HANG DÃ THÚ - Trang 399

“Nhưng ông là một đại tá, đúng không? Chẳng phải ông là người có thể

quyết định chuyện nào được phép, chuyện nào không hay sao?” Hans hỏi.

Ernst nghiêng đầu xem xét thằng bé. Nhưng sự chú ý của hắn lại quay về

với người anh. Sự tương đồng với Mark thực sự khó chịu. Hắn ngần ngừ
rồi đáp, “Một lá thư. Nhưng hai cậu phải gửi thư trong hai ngày sau đó,
trong sự giám sát của tôi. Các trung sĩ huấn luyện các cậu sẽ không cho
phép làm thế, một lá thư gửi sang London thì không được. Họ nhất định
không phải là người có thể quyết định chuyện gì được phép, chuyện gì
không.”

Hai anh em lại đưa mắt nhìn nhau. Kurt gật đầu. Tên đại tá cũng vậy. Và

sau đó, hắn đứng nghiêm chào bọn họ - giống hệt như khi hắn chào tạm
biệt con trai mình. Không phải kèm theo một cánh tay giơ cao như Phát xít,
mà là chào theo kiểu truyền thống, bàn tay phải duỗi thẳng đưa lên trán một
cách kín đáo để tên lính SA không để ý.

“Chào mừng đến nước Đức mới,” Ernst nói bằng một giọng gần như thì

thầm, ngược lại với lối chào nghiêm túc cứng quèo lúc nãy.

Họ ngoặt ở góc phố và tiến thẳng đến Lützow Plaza, tăng khoảng cách
giữa họ với khu nhà trọ càng xa càng tốt trước khi gọi taxi. Paul quay
lại nhìn thường xuyên để chắc chắn họ không bị theo dõi.

“Chúng ta sẽ không ở lại Metropol,” gã nói, nhìn khắp con phố. “Anh sẽ

tìm một nơi an toàn khác. Bạn anh, Otto, có thể lo được việc này. Anh xin
lỗi. Nhưng em sẽ phải bỏ lại mọi thứ ở đó. Em không thể quay về nữa.”

Hai người dừng chân trên góc phố nhộn nhịp. Không còn đôi cánh tay gã

ôm quanh eo lung Käthe vì gã còn mải nhìn đường. Nhưng gã cảm thấy cô
cứng người lại, rồi cô gạt gã ra.

Gã liếc nhìn cô, nhíu mày.
“Paul, em sẽ quay về.” Cô nói bằng giọng vô cảm.
“Käthe , chuyện gì thế?”
“Em sẽ nói thật với ông thanh tra Cảnh sát Hình sự.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.