HANG DÃ THÚ - Trang 68

Chương 5

Những con phố của Berlin đều hoàn hảo, người dân thì dễ chịu. Nhiều
người gật đầu khi gã bước qua. Mang theo chiếc va li cũ xác xơ, Paul
Schumann đang bước về phía Bắc, đi qua Tiergaten. Lúc này là cuối
giờ sáng ngày thứ Bảy, gã đang trên đường đến gặp Reggie Morgan.

Công viên thật đẹp, đầy cây cối sum suê, những lối đi, những mặt hồ,

khu vườn. Trong Công viên Trung tâm New York, bạn sẽ không ngừng
nhận thức được thành phố xung quanh mình, các tòa nhà chọc trời có thể
nhìn thấy được ở bất kỳ đâu. Nhưng Berlin là một thành phố thấp, các tòa
nhà cao ở đây rất ít. “Những tòa nhà chạm mây,” như câu gã nghe trộm một
người phụ nữ nói với đứa con nhỏ trên xe buýt. Trên đường gã đi qua công
viên, với những cái cây đen sì và thảm thực vật dày, gã mất đi bất kỳ ý thức
nào rằng mình đang đi trong thành phố. Nó nhắc Paul nhớ những khu rừng
rậm rạp vùng nông thôn New York, nơi ông nội gã dẫn gã đi săn mỗi mùa
hè, cho đến khi ông già, ốm liệt giường, hai ông cháu mới dừng những
chuyến đi.

Một cảm giác khó chịu tràn qua người gã. Thật quen thuộc: những cảm

giác tăng lên khi bắt đầu một công việc, khi gã nhìn về phía văn phòng
hoặc căn hộ của kẻ sắp bị gã hóa kiếp, đi theo con mồi và biết những gì gã
có thể biết về con mồi. Theo bản năng thi thoảng gã dừng lại, thận trọng
liếc mắt nhìn sau lưng, như thể tự đinh hướng. Có vẻ không ai theo dõi gã.
Nhưng gã không thể nói chắc được. Khu rừng này có nhiều chỗ ánh sáng
mờ và kẻ nào đó có thể dễ dàng theo dõi gã. Vài kẻ lôi thôi lếch thếch nhìn
theo gã vẻ đáng ngờ rồi lẩn vào những hàng cây hay bụi rậm. Có khả năng
là những kẻ sống lang thang hay vô công rồi nghề. Nhưng gã không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.