HANG DÃ THÚ - Trang 72

“Để xem nào.” Ông cúi xuống cái xác, bắt đầu móc các túi áo, túi quần

của hắn.

“Tôi sẽ giữ cái đồng hồ,” Paul nói.
“Tốt.”
Paul bước tránh xa ra. Rồi gã quay lại, dí khẩu Luger vào sau đầu

Morgan.

“Ngồi yên.”
Ông ta cứng người lại. “Chuyện gì thế này?”
Paul đáp bằng tiếng Anh, “Cho tôi xem hộ chiếu của ông.”
Paul cầm lấy cuốn sách nhỏ xác nhận rằng ông ta là Reginald Morgan.

Dầu vậy khi trả nó lại, gã vẫn không bỏ súng xuống. “Mô tả ngài Thượng
Nghị sĩ cho tôi. Bằng tiếng Anh.”

“Nếu cậu không phiền, bỏ tay ra khỏi cò súng được không,” ông ta nói

bằng giọng nghe như ở đâu đó tại New England. “Được rồi, ngài Thượng
Nghị sĩ hả? Ông ta sáu mươi hai tuổi, tóc bạc, cái mũi tập trung nhiều mạch
máu hơn mức cần thiết do rượu Scotch. Và ông ta gầy nhằng như đường
ray tàu điện, mặc dù ông ta chén rất nhiều xương thịt bò tại quán
Delmonico khi ở New York và quán Earnie khi ở Detroit.”

“Ông ta hút thuốc lá gì?”
“Lần cuối cùng tôi gặp vào năm ngoái, thì ông ấy không hút gì cả. Vì bà

vợ. Nhưng ông ấy có nói với tôi rằng ông ấy sẽ hút lại. Và thuốc ông ấy đã
từng hút là xì gà của Dominica có mùi như sa thạch đang cháy ấy. Tha cho
tôi được chưa, anh bạn. Tôi không muốn chết vì “lão già nào đó thích lặp
lại thói quen xấu đâu.””

Paul cất súng đi. “Xin lỗi.”
Morgan tiếp tục xem xét cái xác, không thấy phiền trước bài kiểm tra của

Paul. “Tôi thà làm việc với một người thận trọng, còn hơn với một kẻ bất
cẩn vô tâm. Cả hai ta rồi sẽ sống lâu.” Ông thọc tay vào các túi quần áo kẻ
đã chết. “Có ai khác đến chưa?”

Paul nhìn khắp ngõ Dresden. “Chẳng có ai cả.”
Gã nhận thấy Morgan đang nhìn chằm chằm vẻ chán ngán vào cái gì đó

ông ta tìm thấy trong túi hắn và sau đó thở dài. “Được rồi. Ôi trời ơi, rắc rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.