HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 136

theo vài đứa bạn học và …” Anh ngừng lại, có một chút là lạ thoáng qua
trên gương mặt anh.

“Tôi đã thu xếp đi vay tiền,” cuối cùng anh nói. “Chắc hẳn anh phải khá

có sức thuyết phục nên nhà băng mới cho anh vay một số tiền đủ để trang
trải cho các chi phí. Nhất là ở độ tuổi trẻ như thế.” Nhận xét của Amanda là
lời khen ngợi, nhưng vì lý do nào đó, đôi mắt của Devlin đã trở nên tối sầm
lại và miệng anh cong lên vẻ ảm đạm.

“Vâng,” anh nói một cách dịu dàng nhưng giọng nói lại chứa đầy vẻ tự

châm biếm. “Tôi khá là thuyết phục.” Anh uống thật nhiều rượu, rồi liếc
nhìn gương mặt chờ đợi của Amanda. Anh lại bắt đầu kể tiếp câu chuyện
như là vừa nhấc lên một gánh nặng nề. “Tôi quyết định bắt đầu với tạp chí
tranh ảnh, biên tập và xuất bản một nửa tá tiểu thuyết ba tập trong vòng sáu
tháng sau khi bắt đầu hoạt động.

Không có đủ thời gian để hoàn thành cả đống việc trong một ngày.

Fretwell, Stubbins, Orpin, và tôi đều làm việc cho đến khi ngã qụy—tôi
ngờ là không ai trong chúng tôi được ngủ hơn bốn tiếng mỗi đêm. Tôi ra
quyết định nhanh chóng, mặc dù không phải tất cả đều tốt, nhưng bằng
cách này hay cách khác, tôi cũng xoay sở để tránh phạm sai lầm quá lớn để
nhấn chìm cả đám.

Lúc khởi đầu, tôi mua lại năm ngàn sách tồn kho và bán giảm giá, mà

chuyện đó khiến mấy gã cùng kinh doanh như tôi chẳng ưa nổi. Nói cách
khác thì, tôi kiếm được tiền nhanh chóng. Chúng tôi không thể sống sót nổi
bằng những cách khác. Những người trong giới gọi tôi là thằng phản bội vô
lương tâm—và họ nói đúng.

Nhưng trong năm đầu tiên kinh doanh, tôi đã bán sạch một trăm ngàn

cuốn, và trả dứt nợ.” “Tôi thật bất ngờ là những đối thủ của anh không bắt
tay để làm anh phá sản đấy,” Amanda thản nhiên nói. Tất cả mọi người
trong giới văn học đều biết Hội Liên Hiệp Những Người Bán Sách và Công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.