Đoàn Xuất Bản sẽ hợp nhất lại để khai trừ bất cứ ai không tuân thủ theo
luật bất thành văn: không bao giờ bán phá giá.
“À, họ đã thử,” anh vẫn cười và nói. “Nhưng ngay lúc họ chuẩn bị chiến
dịch chống lại tôi, thì tôi đã kiếm đủ tiền và thế lực để tự bảo vệ phản công
lại tất cả.” “Anh chắc phải hoàn toàn hài lòng với những gì mình đạt được.”
Anh chợt cười phá lên.
“Cho đến bây giờ trong đời tôi, tôi chưa bao giờ hài lòng với bất kỳ cái
gì c e là về sau cũng thế.” “Anh còn muốn gì nữa?” cô hỏi, cảm thấy bị mê
hoặc và bối rối. “Muốn mọi thứ mà tôi chưa có,” anh đáp lời, và làm cô phì
cười. Cuộc trò chuyện trở nên thoải mái hơn sau đó, họ nói về những tiểu
thuyết và tác giả, và những năm tháng Amanda đã trải qua cùng gia đình cô
tại Windsor.
Cô kể về hai người chị gái và chồng họ cùng với lũ trẻ, và Devlin lắng
nghe với một sự thích thú làm cô bất ngờ. Theo như cô nghĩ đối với một
người đàn ông, thì anh quả là người biết lắng nghe đến lạ thường. Anh còn
có sở trường nghe được những điều cô không thổ lộ, rõ ràng như những gì
cô thốt lên thành lời.
“Cô có thấy ganh tỵ với mấy người chị của mình khi thấy họ đều có
chồng có con không?” Anh tựa lưng ra sau ghế, một lọn tóc đen rơi xuống
trước trán, trong tích tắc Amanda đã bị phân tâm bởi lọn tóc dày đang đong
đưa phía trên trán anh, những ngón tay của cô co lại với khao khát muốn
vuốt nó ra sau.
Cô cũng không quên lớp tóc đen tuyền ấy cũng mượt mà bồng bềnh như
tấm da hải cẩu. Cô suy nghĩ về câu hỏi đó, rồi băn khoăn tự hỏi tại sao anh
lại dám hỏi những câu mà không một ai khác dám hỏi … và vì sao cô lại trả
lời. Cô thích phân tích những hành động và tình cảm của người khác, chứ
không phải của chính mình.