HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 146

Chúng mình uống một chút trong phòng khách nhé.” Anh quay mặt vùi vào
tóc cô, nơi những lọn tóc được giữ lại bằng những chiếc ghim đã xõa xuống
rối bù.

“Cô không sợ ở một mình với tôi trong phòng khách đó à?” anh hỏi.

“Còn nhớ lần trước đã xảy ra chuyện gì không.” Anh cảm thấy cô đang nổi
giận. “Tôi tin có thể chế ngự anh khá tốt.” Sự tự tin về bô làm Jack vui
thích. Anh lùi ra sau, ôm lấy mặt cô trong hai lòng bàn tay, và dùng sức
nặng của chính cơ thể mình để ép cô sát vào tường.

Đôi chân giang ra của anh ôm gọn lấy chân cô bên trong những lớp váy

nhung màu hổ phách nặng nề sột soạt. Sự ngạc nhiên lấp lánh trong cặp
mắt xám trong trẻo của cô, và màu đỏ lựng lan trên khắp khuôn mặt. Cô có
làn da sáng đẹp, và khuôn miệng quyến rũ nhất mà anh từng thấy, mịn
màng và đỏ hồng, và đường cong duyên dáng khi cô không mím môi lại
như thói quen thường ngày.

“Em không bao giờ nên nói thế với một người đàn ông,” anh nói. “Nó

chỉ khiến tôi muốn chứng minh em sai mà thôi.” Anh thích mình có khả
năng làm cô bối rối, điều anh đoán ít có mấy người có thể làm được. Cô bật
cười vẻ do dự, nhưng vẫn đỏ mặt, và dường như cô không thể nghĩ ra câu
trả lời.

Jack dùng hai đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt dọc hai viền má cô, làn da

mát rượi và mềm mại. Anh muốn sưởi ấm cô, trùm lên người cô sự nóng
bỏng. Anh hạ thấp đầu xuống và dí mũi vào một bên mặt cô, để môi mình
sượt qua làn da mịn ấy. “Amanda … những gì tôi nói với em … không phải
để làm em thương cảm.

Tôi muốn em hiểu tôi là loại người nào. Không cao quý. Không nguyên

tắc.” “Tôi không bao giờ nghĩ anh như vậy,” cô đanh đá nói, và anh bật
cười ngay bên má cô, và thấy cô rùng mình. “Jack à …”Cô giữ má mình ép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.