Và như anh nói, anh không có sự lựa chọn nào khác. Nếu anh muốn trả
thù lại cha mình và mấy người anh em ruột vì cách đối xử của họ với anh,
thì tôi cho rằng anh nên thể hiện mình là một người hạnh phúc.” Anh bật ra
một tràng cười ngắn nghe dễ phát cáu cạnh tai cô. “Nàng công chúa thực
dụng của tôi ơi,” anh nói khẽ, hai cánh tay siết chặt quanh cô.
“Tôi ước nó dễ dàng như thế. Nhưng có một số người không được tạo ra
để sống vui vẻ - đã bao giờ cô nghĩ về điều đó chưa?” Đối với người đã trải
qua từng giây phút vật lộn với cuộc sống của mình, kiềm nén, đấu tranh, và
chiến thắng, thì khoảnh khắc đầu hàng này lại là một trải nghiệm hết sức kỳ
quặc.
Jack cảm thấy mụ mẫm đi, như thể có một màn khói mờ ảo ấm áp bất
chợt bao trùm anh và xóa nhòa đi những ranh giới của thế giới tàn nhẫn mà
anh đang sinh tồn. Anh không chắc điều gì khiến anh thú nhận dữ dội như
vậy, nhưng không biết làm sao mà lời nối tiếp lời, cho đ̓ khi anh trút cạn hết
những bí mật mà anh chưa bao giờ kể với ai.
Thậm chí kể cả với Fretwell và Stubbins, những người bạn thân cận nhất
của mình nữa là. Anh sẽ thích Amanda chế nhạo anh, hay trở nên lạnh lùng
xa cách … và anh có thể đối phó bằng sự hài hước và châm biếm, sự phòng
thủ mà anh vốn ưa thích. Nhưng những lời cảm thông động viên của cô
đang làm anh mất hết nhuệ khí.
Xem ra anh không thể dịch người ra khỏi cô, cho dù cái khoảnh khắc này
có kéo dài lâu đến thế nào đi nữa thì cũng chẳng sao cả. Anh yêu sự mạnh
mẽ, tính thẳng thắn của cô khi đối mặt với cuộc sống, và không có tính đa
cảm ủy mị ở cô. Anh chợt nảy ra ý nghĩ một người phụ nữ như Amanda là
người mà anh luôn cần, một người sẽ không bị dọa dẫm bởi mớ hỗn độn
đầy tham vọng và bát nháo mà nó đã quấy rầy anh suốt cuộc đời.
Cô có sự tự tin dễ mến theo cách riêng của mình để biến mọi vấn đề trở
nên dễ chịu hơn. “Jack,” cô dịu dàng nói. “Anh hãy ở lại thêm chút nữa.