HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 245

đời Jack Devlin thì diễn ra nhanh đến chóng mặt. “Em đáng yêu hơn bao
giờ hết, nhưng có hơi xanh xao,” Charles phát biểu, mỉm cười với Amanda
khi anh trao áo khoác ngoài và chiếc mũ cao cho Sukey.

“Anh đã lo cho em, Briars.” “Giờ em đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh,”

Amanda trả lời, và gượng cười đáp lễ. Cô bảo Sukey đón những bông hoa
để cắm vào nước, rồi mời Charles ngồi kế bên cô trên ghế trường kỹ. Trong
vài phút họ bắt đầu nói những câu chuyện xã giao, không nói chuyện gì đặc
biệt trong lúc tâm trí Amanda đang bận rộn chọn lọc ra nhiều cách khác
nhau để nói với anh rằng cô sẽ rời khỏi nước Anh mãi mãi.

Cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách tế nhị để thổ lộ, cho nên

cô đã nói ra với bản tính bộc trực lanh lẹ của mình. “Charles này, em thật
vui chúng ta có dịp này để nói chuyện cùng nhau, bởi vì đây sẽ là lần gặp
mặt cuối cùng của chúng tay đấy, em vừa mới quyết định nước Anh không
còn là nơi tốt nhất cho mình nữa.

Em dự định chuyển nhà đến một nơi nào đó--ở Pháp, thực ra em tin ở đó

khí hậu ôn hòa và nhịp sống chậm sẽ thích hợp với em nhiều hơn ở đây. Em
thật lòng sẽ nhớ anh, và hy vọng chúng ta thỉnh thoảng có thể trao đổi thư
từ với nhau.” Mặt của Charles bị quét sạch hết mọi cảm xúc, và anh tiếp
nhận tin này một cách im lặng.

“Tại sao?” rốt cuộc anh cũng thì thầm, với lấy một bàn tay của cô, và giữ

nó trong bàn tay to lớn của mình. “Em bệnh hả, Amanda? Đó có phải lý do
em cần có khí hậu ấm hơn không? Hay kiểu khí hậu hay thay đổi buộc em
phải chuyển đi? Anh thật không muốn tọc mạch, nhưng anh có lý do chính
đáng để hỏi, bởi vì anh sẽ giải thích ngay.” “Em không bị bệnh,” Amanda
nói với nụ cười nhợt nhạt.

“Charles, anh rất tốt bụng khi thể hiện sự lo lắng về lợi ích của em như

thế—” “Không phải lòng tốt khiến anh hỏi ra câu ấy đâu,” anh khẽ nói. Ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.