HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 90

trước mặt chúng tôi đấy.” “Trời đất!” Fretwell la lên khi nhìn thấy vết máu
đang lan rộng thấm qua cái áo ghi-lê sọc-xám của Devlin.

“Tôi sẽ đi gọi bác sĩ. Tôi không nhận ra tên điên này đã làm anh bị

thương.” “Chỉ là vết thương nhẹ thôi,” Devlin nói một cách đơn giản. “Tôi
không cần bác sĩ.” “Tôi nghĩ là anh cần.” Mặt Fretwell trở nên tái mét khi
nhìn chằm chằm vào chiếc áo đẫm máu của Delvin. “Tôi sẽ xem vết
thương,” Amanda nói chắc nịch.

Sau tất cả những năm tháng chăm sóc người bệnh, cô đã không còn lúng

túng khi nhìn thấy máu. “Anh Fretwell, anh sẽ lo việc dời Ngài Tirwitt ra
khỏi văn phòng, trong khi tôi chăm sóc vết thương nhé.” Cô nhìn vào đôi
mắt màu chàm của Devlin. “Anh làm ơn cởi áo ra, và ngồi xuống.” Devlin
làm theo, nhăn mặt khi rút cánh tay ra khỏi ống tay áo.

Amanda đi tới giúp anh, đoán rằng cho tới bây giờ nhát chém bên sườn

anh đã bắt đầu nóng như lửa. Ngay cho dù đơn thuần chỉ là một vết chém,
nhưng nó cũng phải được rửa sạch. Có trời mới biết cây gậy này đã được sử
dụng vào việc gì trước đó. Amanda nhận lấy áo choàng từ anh và xếp gọn
lại để trên thành ghế gần đó.

Chất len vẫn còn giữ lại hơi ấm và mùi thơm của cơ thể anh. Mùi hương

thơm ngát thật quyến rũ không thể lý giải nổi, tác dụng của nó gần giống
như là thuốc gây mê, và trong một phút giây vô thức, Amanda đã bị cám dỗ
vùi mặt vào những nếp áo đầy hương thơm say lòng người ấy.

Sự chú ý của Devlin đang nhắm vào hai nhân viên nhà kho khi họ dốc

sức khiêng cơ thể bệ rạc của Ngài Tirwitt ra khỏi văn phòng. Người đàn
ông rên rỉ phản đối khiến gương mặt Devlin biểu lộ vẻ cực kỳ hài lòng.
“Tôi hy vọng tên khốn đó khi thức dậy sẽ đau đầu đến chết.” Anh cằn nhằn.

“Tôi mong hắn—” “Anh Devlin,” Amanda ngắt lời, và đẩy lùi anh ra sau

cho đến khi anh ngồi xuống thành bàn làm việc gỗ dái ngựa, “anh kiềm chế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.