Hạnh phúc là điều có thật
32
dạo chơi với một cháu bé rất dễ thương trong công
viên xinh đẹp. Nhưng ngày mai ta sẽ có một cuộc
họp quan trọng. Và hoàn toàn không cố ý, ta bắt
đầu nghĩ về việc mình sẽ nói gì trong buổi họp, rồi
ta hình dung, tưởng tượng những người khác sẽ nói
gì, ta sẽ phản ứng ra sao... Thế là ta rời bỏ công viên
xinh đẹp, rời bỏ cháu bé... Ta không còn biết có giây
phút hiện tại nhiệm mầu ta đang có thể tận hưởng
cuộc sống tươi đẹp quanh mình. Và vì ta không cảm
nhận được vẻ đẹp của công viên, nên lúc đó công viên
xinh đẹp này không còn hiện hữu đối với ta. Cháu
bé cũng sẽ nhận ra sự không quan tâm của ta, và
cháu chạy đi tìm một niềm vui nơi khác. Có thể cháu
sẽ chơi với vài hòn sỏi, một khóm hoa... Ta cho rằng
đó là những vật vô tri, nhưng chúng đang hiện hữu
cùng cháu bé, còn ta tuy hiện diện nơi ấy nhưng lại
hoàn toàn xa cách...
Có thể ta biện minh cho những suy nghĩ của
mình là thể hiện tinh thần trách nhiệm, là do điều
này điều nọ... Nhưng tất cả đều không phải là những
lý do có thể chấp nhận được. Không một ông chủ,
một cơ quan nào có quyền chi phối bạn phải mất
thêm thời gian ngoài những giờ làm việc quy định.
Nếu bạn là người biết sống trong hiện tại, thời gian
bạn dành cho công việc đã là quá đủ, vì những lúc ấy
bạn không nghĩ đến gì khác ngoài công việc. Nhưng
khi bạn dạo chơi thì thời gian dạo chơi đó là của bạn,
nếu bạn dành thời gian ấy để nghĩ đến bất cứ điều
gì khác, sẽ không còn chút ý nghĩa nào của việc dạo
chơi.