Nhìn sâu vào mỗi sự vật...
51
được bản chất sâu xa hoặc cảm nhận được giá trị
thực có của chúng.
Đôi khi tôi nhớ đến những củ khoai lùi thời thơ
ấu, và lấy làm lạ là giờ đây nhiều lúc tôi không
thưởng thức được những món ăn rất ngon lành theo
cách như tôi đã từng ăn khoai lùi thuở nhỏ. Tôi còn
nhớ mình đã phân biệt được mùi thơm của lớp vỏ
khoai cháy sém bên ngoài như thế nào, mùi tro nóng
bám vào vỏ khoai ra sao, ruột khoai thơm nóng như
thế nào... Thậm chí tôi còn phân biệt được sự khác
nhau giữa phần trên và phần dưới của cùng một củ
khoai...
Thỉnh thoảng chúng ta nên có những bữa ăn theo
cách của một em bé ăn khoai lùi... nghĩa là không để
cho bất cứ một việc gì chi phối vào bữa ăn của ta.
Khi nhìn vào một món ăn, ta nên nhìn rõ xuất xứ
của nó. Từ hạt gạo trắng thơm, cọng rau tươi xanh
hay miếng đậu phụ... ta biết được chúng do đâu mà
có. Ta nhìn thấy được người nông dân cần khổ lao
động để làm ra hạt gạo, cọng rau... Ta nhìn thấy ánh
nắng, cơn mưa đã giúp cây lớn lên từ đất... Ta cũng
biết được rất nhiều người không có đầy đủ những
món ăn như ta đang có. Mỗi ngày đều có những
người chết vì đói trên thế giới này. Nhiều nơi, trẻ em
không có đủ thức ăn và phải bị suy dinh dưỡng.
Từ những suy nghĩ quán sát như vậy, ta ý thức
được đầy đủ giá trị của một bữa ăn. Vì thế, ta không
thể nuốt vội nuốt vàng những thứ ấy một cách vô
tâm cho qua bữa. Hơn thế nữa, ta biết rằng chỉ khi