là gì, chính em cũng chẳng rõ.
Thật ra, không phải chỉ có mình em cảm thấy đơn độc như vậy trong cuộc
đời này. Em biết có bao nhiêu người sinh ra đạt được chỉ số IQ trên 130
không? Có bao nhiêu người được gọi là thiên tài, có bao nhiêu người trở
thành nhà bác học? Rất ít. Nhưng có bao nhiêu người đang sống một cuộc
đời bình thường như em, nghĩa là họ cũng phải ngày ngày vật lộn với cơm
áo gạo tiền, ngày ngày phấn đấu, nỗ lực để có được một vị trí tốt trong
công việc? Rất nhiều. Hơn 3/4 dân số trên thế giới đều chỉ là những người
bình thường, và tất thảy đều đã từng sống những ngày tháng nhạt nhòa,
không mục đích. Có cậu bạn em nghĩ là thành đạt, công ty của cậu ấy rất có
thể đang nợ một món tiền lớn, rất có thể thất bại trong việc kêu gọi vốn đầu
tư. Có cô bạn thời còn đi học luôn luôn có nhiều vệ tinh theo đuổi, rất có
thể bây giờ cô ấy đang gặp phải rắc rối trong hôn nhân. Có đồng nghiệp mà
em nghĩ là luôn gặp may mắn trong công việc hơn mình, người ấy lại có
một gia đình không hạnh phúc. Em biết không, ở dưới bầu trời này, mọi nỗi
đau đều chỉ riêng mình mình thấu. Vì số phận luôn dành cho mỗi người
những nỗi đau rất riêng. Thế nên, chẳng ai thoát khỏi nỗi muộn phiền,
chẳng ai sinh ra đã bình yên có sẵn.
Và vì thế, cuộc đời của mỗi người dù thành công hay thất bại, dù thuận lợi
hay khó khăn, chúng ta, tất thảy đều sẽ trải qua một đời với những hỉ - nộ -
ái - ố - sân - si vậy thôi. Đứng dưới bầu trời này, chúng ta đều nhỏ bé và
tầm thường như nhau.
Trên hành trình rất dài kể từ khi sinh ra, mang gánh nặng làm người, chẳng
ai có thể tự tin bước đi mà không buồn, không cô đơn, không mệt mỏi đôi
lúc, chỉ khác là cách con người ta khi bước qua một đoạn đường khó, họ sẽ
chọn cách vượt qua hay dừng lại mãi mãi mà thôi. Và dù em là như thế,
chẳng có gì trong tay, chẳng tài năng, chẳng xinh đẹp, chẳng giàu có, chẳng
thành công, thì em vẫn có một cuộc đời để tự do quyết định. Vậy nên em ạ,
dù chẳng phải là mặt trời, em vẫn được quyền chói chang cơ mà. Dù là em