HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 110

cậu không tốt, chỉ là…” Cô ta hơi lúng túng.

“Tôi hiểu.” Dư Chính cho cô ta một nụ cười an ủi, “Có phải vì tôi có

vẻ rất bảo thủ không, chẳng giống người dựa vào linh cảm để kiếm sống?”

“Có lẽ vậy.” Lâm Anh tự nhiên gật đầu.

“Cậu hình như cũng không thay đổi.”

“Cậu còn nhớ bộ dạng trước kia của tôi sao?” Cô hơi giật mình nhìn

anh, “Ngay cả tên tôi cậu cũng chẳng nhớ.”

Dư Chính bất đắc dĩ nhún vai: “Không nhớ tên không có nghĩa là

không nhớ con người cậu.”

“Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cậu.” Cô ta nói.

“?”

“Cậu biết không,” cô ta dừng một chút, nhếch môi có chút bất đắc dĩ,

“Cậu là chàng trai duy nhất tôi từng thích hồi trung học.”

“…” Dư Chính ngây ngẩn cả người.

“Được rồi được rồi, đừng dùng vẻ mặt thế này nhìn tôi, tôi sẽ ngượng

đấy. Ngoài ra tôi hy vọng cậu không nói chuyện này ra ngoài, ngộ nhỡ lọt
vào tai của chồng tôi thì nguy mất, tôi lừa anh ấy nói anh ấy là chàng trai
duy nhất tôi thích hồi trung học.”

Anh cười vui vẻ, ít nhất, được người khác nhớ rõ, chính là một chuyện

đáng mừng.

“Chồng cậu cũng học cùng trường với chúng ta sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.