HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 111

“Hơn chúng ta một năm.” Lâm Anh lấy di động ra, đưa tấm ảnh dán ở

phía sau cho anh xem.

“A,” Dư Chính gật đầu, “Tôi quen biết anh ta, chúng tôi từng cùng

nhau tham gia thi cờ vua.”

Cuộc sống thật kỳ diệu, một số người vốn không có liên quan gì, cuối

cùng lại bằng lòng làm bạn trải qua cả đời.

“Cậu có cảm thấy lời nói của tôi hơi khó hiểu không?” Cô ta cất lại di

động.

“Nếu như tôi nói không tin cậu sao.”

Cô ta cười cười: “Tôi nghĩ rằng, có một số việc nếu cậu muốn người

kia biết thì hãy nói ra. Đừng đợi đến lúc mất cơ hội lại hối hận.”

Dư Chính dao động bởi lời nói của cô ta.

Đây là một đạo lý đơn giản biết bao, nhưng mà cho đến hôm nay mới

có người đứng ở trước mặt anh, chân thành nói cho anh biết.

Lời nói này của Lâm Anh làm anh nhớ tới một người khác, ông nội

của anh.

Hồi bé Dư Chính là một đứa trẻ hơi khép mình. Ba mẹ đều là giáo

viên, lại thường không có thời gian trò chuyện với anh.

Ông nội đưa anh đến phòng làm việc, tại nơi có những linh kiện lạnh

lẽo này, anh thấy được một người mình đáng tôn kính.

Năm lớp 11, anh vì một chuyện nhỏ mà chống đối với ông nội vài câu.

Anh suy nghĩ nên xin lỗi thế nào, nhưng lúc nói đến bên miệng thì lại nuốt
xuống. Cứ như vậy mà trôi qua hai tuần, cho đến một tối, ông nội xuất
huyết não qua đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.