HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 175

Dư Chính mỉm cười, Bảo Thục chính là một người như vậy. Cô nhất

định đã mang theo trên người mỗi ngày từ rất lâu, hy vọng có một ngày, có
một cơ hội, lấy ra khiến anh cảm động.

Giờ phút này anh không bao giờ nghi ngờ nữa, người anh yêu cũng

yêu anh.

Cô để bật lửa trước mặt anh, anh lắc đầu, đứng lên nắm tay cô.

Ban đêm, ánh trăng lờ mờ trong phòng, Dư Chính vẫn có thể nhìn thấy

rõ ràng dáng vẻ của người bên cạnh. Đó không phải dùng ánh mắt để nhìn,
mà là dùng trái tim.

Có lẽ, người khác sẽ cảm khái, anh cần gì dùng thời gian mười năm để

chờ đợi cô, bỏ lỡ bao nhiêu thời thanh xuân ở giữa.

Nhưng anh không hề hối hận.

Tâm linh gặp nhau, không có quá sớm hoặc là quá muộn, chỉ có đúng

lúc. Nếu kết cục là tốt đẹp, thời gian ở giữa trôi qua một cách vô ích cũng
không nhất định than vãn.

Rốt cuộc ai là người đầu tiên phát hiện tâm sự của anh, anh thản nhiên

nở nụ cười.

Không phải bản thân anh, mà là ông nội bảo thủ và ít nói của anh.

Bằng không ông sẽ không làm chiếc đồng hồ kia dưới sự thỉnh cầu của

anh, lại càng không gạt anh đổi chữ “Bảo” màu bạc trên vị trí số 12. Nhưng
mà quà sinh nhật này anh vẫn không muốn tặng cho người mình muốn
tặng, bởi vì đây là tác phẩm cuối cùng của ông nội, anh vẫn đặt nó bên
trong cùng ngăn kéo. Giống như anh vẫn đặt tình cảm của mình ở trong
góc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.