HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 179

Thấy tôi buồn buồn, anh vội nắm lấy tay tôi, gặng hỏi:
“Em không muốn anh đi sao?”
Muốn hay không muốn, liệu việc tôi nghĩ thế nào có thay đổi được gì

không? Anh có tương lai của anh. Tôi không thể vì tình cảm bồng bột của
tuổi mới lớn mà níu chân anh được. Hơn nữa, dù tôi có muốn thì liệu anh
có thật sự sẽ ở lại? Tôi sợ phải đối mặt với lựa chọn của anh. Nên tôi sẽ tự
mình lựa chọn kết cục cho chúng tôi, để bản thân không phải đối mặt với
điều mình sợ hãi nhất. Tôi sợ anh sẽ chọn ra đi, thay vì tiếp tục ở lại bên
tôi.

Trong lòng tôi xẹt qua một cảm giác thảng thốt khó tả, đó là sự sợ hãi mơ

hồ tôi không sao kiểm soát được. Chiều hôm ấy, chúng tôi chia tay nhau
như thế nào tôi cũng không nhớ, hình như là câu Quang Anh đã gặng hỏi
tôi mãi: “Em không muốn anh đi sao?”. Tôi không muốn anh đi ư? Làm gì
có ai muốn xa người mình thương yêu đâu cơ chứ?

Suốt thời gian sau đó, chúng tôi không gặp nhau, đến tận ngày nhà

trường tổ chức bế giảng năm học, tôi mới lại nhìn thấy anh. Lúc ấy, Quang
Anh đang bị mấy cô bạn túm lấy chụp hình kỷ niệm tốt nghiệp, thấy tôi và
Linh đi qua anh vội túm tôi lại, rồi nhờ Linh cầm máy ảnh mini của anh
chụp cho chúng tôi. Anh đặt một tay lên vai, kéo tôi đứng nép vào anh, nụ
cười của tôi méo mó một cách tệ hại, tôi đoán là rất xấu. Nếu tôi biết
Quang Anh đã in tấm hình chụp chung duy nhất ấy của chúng tôi ra, kẹp
trong ví suốt nhiều năm trời khi đi du học, chắc tôi sẽ cười tươi hơn một
chút. Còn Quang Anh thì bảo, bộ mặt nhăn nhó đó của tôi rất đáng yêu, hơn
nữa anh dùng nó để nhắc nhở mình nhất định phải trở về, phải cho tôi có
một nụ cười tươi tắn thật sự.

Từ cảm giác khổ sở khi sắp phải xa Quang Anh, bất lực khi không giữ

được chân anh, tôi chuyển sang giận anh. Anh quyết định mọi thứ từ trước,
đến tận bây giờ mới cho tôi biết, vậy thì anh còn cần nghe ý kiến của tôi để
làm gì? Tôi giận vì anh không cho tôi biết ngay từ đầu, để tôi phải chấp
nhận một cái kết đã rồi. Tôi giận vì anh một mình xoay xở, một mình đắn
đo, một mình nghĩ ngợi, trong khi lúc nào cũng nói với tôi rằng: “Có buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.