HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 427

36

N

gay tối hôm ấy, tất cả chúng tôi quay về Toulouse.

Hai hôm sau thì tai nạn xẩy ra. Dù thế nào, tôi cũng phải đi và đúng

vào lúc tôi đang sửa soạn hành lý để ra ga thì có tiếng ai kêu gì đó ở trước
cửa nhà. Tôi lắng tai nghe... Họ gọi tôi phải mau mau xuống ngay dưới
hầm... Tôi không thấy rõ được người gọi như thế... Nhưng cứ nghe giọng
thì hẳn là chuyện gì gấp lắm đây... Hình như tôi phải tới cấp cứu thì phải.

“Một phút nữa không được à? Cháy à?” tôi trả lời, mình cũng chẳng

có gì phải vội vã... Lúc ấy phải vào khoảng bẩy giờ, đúng trước giờ ăn tối.
Việc từ biệt nhau thì đã hẹn ở ngoài sân ga rồi. Và cũng đã thu xếp đâu đấy,
bà cụ sẽ về muộn một chút. Vì đúng vào tối hôm ấy bà cụ phải đợi một
cuộc hành hương ở dưới hầm.

Người đứng ngoài đường càng réo:
-Đến nhanh đi, bác sĩ ơi!... Bà cụ Henrouille vừa gặp rủi ro!
-Được! được! tôi nói... Tôi đi ngay đây! Đồng ý...
Tôi xuống đây!
Nhưng tôi cũng đủ thời giờ để bình tĩnh lại một chút. Tôi bảo:
-Cứ đi trước đi. Bảo họ tôi sẽ đến sau... Tôi sẽ đuổi theo... để tôi xỏ cái

quần đã...

Người kia vẫn nài nỉ:
-Nhưng mà gấp lắm rồi... Bà cụ bất tỉnh rồi, xin nhắc lại với bác sĩ

thế!... Hình như bà cụ bị vỡ đầu!... Bà ấy ngã trên những bậc thang dưới
hầm! Ngã thẳng xuống tận bậc dưới cùng.

“Xong rồi đấy!” tôi tự nhủ mình khi nghe thủng câu chuyện và cũng

chẳng cần suy nghĩ gì lâu. Tôi chuồn thẳng ra ga. Đã rõ rồi.

Vừa vặn kịp chuyến tầu bẩy giờ mười lăm, nhưng trần trụi. Vì quần áo

bỏ lại cả.

Cũng chẳng có tiễn đưa từ biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.