HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 277

thiếu dịp xẩy ra. Khi đã là đứa con gái đa dâm mà không còn được một gã
ngoại tình dưới tay thì không phải ngày nào cũng cười cợt được đâu.

Mẹ nó mở cửa cầu thang cho tôi với ý phòng ngừa bị ám sát. Mụ ta thì

thào nhưng giọng cứ oang lên, dữ dội, còn tệ hơn cả những lời nguyền rủa.

- Bác sĩ ơi, không biết tôi có tội tình gì với Trời mà lại đẻ ra một đứa

con gái đến thế này! À mà tôi xin bác sĩ ít nhất cũng đừng nói gì với ai
trong khu phố ta nhé!... Tôi tin ở ông đấy!

Mụ không hết bồn chồn với những nỗi khiếp sợ và lo lắng những gì

xung quanh hàng xóm nghĩ về việc này. Mụ như người bị thánh ốp vì làm
điều bậy bạ. Tình trạng này kéo dài đã lâu.

Mụ để cho tôi quen dần với bóng tối trong hành lang, với mùi tỏi tây

trong nồi súp, với giấy dán trên tường, với những tiếng líu lo ngớ ngẩn và
giọng nức nở nghẹn ngào của mụ. Cuối cùng, từ những tiếng lí nhí qua lời
than vãn, chúng tôi đã đến bên giường đứa con gái ốm đang mệt lả không
còn gượng được nữa. Tôi định khám, nhưng nó ra máu dữ quá, nhẽo nhoẹt
không còn thấy được gì bên trong cửa mình. Toàn là máu hòn máu cục.
Cũng réo lóc bóc giữa háng con bé y như trong cổ lão đại tá bị cụt đầu
trong chiến tranh dạo nào. Tôi đành chỉ nhét một túm bông tướng và kéo
chăn lên, đơn giản thế thôi.

Mẹ nó không nhìn gì cả, chỉ mình nói mình nghe:
- Tôi chết mất, bác sĩ ơi! Tôi nhục nhã mà chết mất thôi!
Tôi cũng chẳng can ngăn mụ. Tôi không còn biết làm gì nữa. Trong

căn phòng ăn nhỏ ngay bên cạnh, tôi thấy tay bố đi đi lại lại. Hắn ta có lẽ
chưa sẵn sàng tỏ thái độ trước tình huống này. Có lẽ hắn chờ đến khi sự
việc hai năm rõ mười mới xác định cái tư thế của mình. Hắn cứ như thể còn
đứng ngoài rìa. Con người ta thường chạy quanh từ tấn tuồng này sang tấn
tuồng khác. Trong lúc phông màn còn chưa kéo lên, họ còn chưa phân biệt
được đâu vào đâu, vai trò của họ thế nào, thế là họ đứng ì ra đấy, hai tay
buông thõng trước tình hình, các bản năng cụp lại như chiếc dù, đầu óc rối
bời, sa vào cảnh tự triệt tiêu. Đờ đẫn ngơ ngác.

Nhưng mụ vợ lại giữ vai trò chủ yếu, giữa đứa con gái với tôi. Tấn

tuồng có thế đổ sập, mụ cũng chẳng cần, hay dở ra sao cũng mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.