HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 280

Giá như người mẹ kia chịu ngưng lại ít phút để mà thở, và dành lấy

một khoảnh khắc yên lặng, thì có lẽ tôi ít nhất cũng có thể đi đến chỗ chối
bỏ được tất cả, kể cả việc cố quên đi rằng mình cần phải sống. Nhưng mụ
vẫn dồn ép tôi.

- Bác sĩ ơi, liệu tôi có thụt rửa cho nó được không? Bác sĩ thấy thế

nào?

Tôi không trả lời có mà cũng chẳng trả lời không. Nhưng đã được hỏi

ý kiến thì một lần nữa tôi lại khuyên đưa ngay đi nhà thương. Thế là lại
những tiếng the thé đáp lại, còn gay gắt hơn, quyết liệt hơn, chói tai hơn.
Chẳng làm gì được nữa.

Tôi kín đáo bước từ từ ra cửa.
Bóng tối lúc này ngăn cách chúng tôi với cái giường bệnh nhân.
Tôi hầu như không còn nhận ra hai tay đứa con gái trên tấm đra, vì

đều mầu xanh tái như nhau.

Tôi quay lại xem mạch cho nó, mạch đập nhỏ hơn, mau hơn lúc nãy.

Nó thở dốc. Tôi vẫn nghe rõ máu giỏ giọt xuống nền nhà với những tiếng
nhỏ như tiếng đồng hồ đeo tay càng lúc càng chậm, càng lúc càng yếu đi.
Chẳng còn làm gì được nữa. Mụ mẹ dẫn tôi ra cửa. Mụ tê tái và lại một lần
nữa căn dặn, van nài tôi:

-Bác sĩ ơi, trước hết ông có hứa được với tôi là sẽ không nói gì với ai

không? Bác sĩ thề với tôi được không?

Tôi đã hứa những gì người ta muốn. Tôi chìa tay. Đó là hai mươi

quan. Mụ khép dần cửa lại sau lưng tôi.

Ở dưới nhà, cô thằng Bébert đứng chờ sẵn với bộ mặt hợp với tình

huống. Mụ hỏi săn đón:

-Sao, không trôi chảy à?
Tôi biết rằng chị ta chờ ở dưới ấy đã suốt nửa giờ rồi để lấy khoản hoa

hồng quen thuộc: hai quan. Tôi không thể thoát đi đâu được. Chị ta còn
muốn biết: “Thế đằng nhà Henrouille, không xong à?” Hy vọng được món
“boa” về nhà ấy nữa. Tôi trả lời: “Họ không trả tiền”. Thật là thế. Nụ cười
đã chuẩn bị, chuyến thành cái bĩu môi. Chị ta dò xét tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.