HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 309

không nghe thấy mình trở về nhà. Nếu như Bébert không khá hơn chút nào,
thì tôi có ở đó cũng chẳng được tích sự gì nữa. Tôi đã làm hết khả năng của
mình. Chẳng có gì để mà trách cứ tôi. Chẳng phải lỗi ở tôi, không ai làm gì
được trong những ca như thế này. Tôi đến tận trước cửa nhà và tin rằng
mình không có ai để ý. Thế rồi, bước lên nhà, tôi không mở cửa chớp mà
chỉ nhòm qua khe cửa xem có còn những người vẫn thường trò chuyện
trước cửa nhà Bébert không. Cũng có mấy người đến thăm từ trong nhà đi
ra nhưng họ không còn những dáng vẻ như hôm qua. Một bà giúp việc ở
trong vùng mà tôi quen thân vừa đi vừa khóc. Tôi nghĩ bụng, có thể là
thằng bé đau nặng hơn. Dù thế nào thì cũng rõ ràng là chưa khá hơn được...
Cũng có thể là nó đã đi rồi chăng? Vì có người đã khóc rồi mà!... Một đời
người đã kết thúc.

Tuy thế tôi cũng tự tìm hiểu xem phải chăng trong tất cả cơ sự này,

mình có mặt ở đó mà chẳng được việc gì. Trong nhà tôi sao mà lạnh lẽo và
lặng lẽ thế. Như thể một mẩu đêm tối trong cái đêm tối vô tận cố tình dành
cho một mình tôi.

Thỉnh thoảng lại dội lên buồng tôi càng lúc càng ró những tiếng chân

bước, những tiếng rì rào, vội vã... Rồi yên lặng. Tôi vẫn nhòm sang phía
trước xem có gì xảy ra ở bên ngoài. Chẳng có gì ngoài cái đang diễn ra
trong tôi, đang đặt cho tôi vẫn chỉ là một câu hỏi đó.

Cuối cùng, mệt bã người vì cuốc bộ và chẳng tìm kiếm được gì, tôi

ngủ thiếp đi trên câu hỏi đó, trong đêm tối của riêng tôi, trong chiếc quan
tài đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.