HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 441

người, dù thân hay sơ, rút cục chỉ là một khối thối rữa tiềm ẩn... Họ sẽ
không chịu chi tiền cho cái thối rữa tiềm ẩn đó”.

Từ hơn hai chục năm nay Baryton không ngừng ra sức chiều lòng các

gia đình bệnh nhân với tất cả sự ngạo mạn của họ. Các gia đình ấy làm cho
lão khốn khổ. Tôi biết lão bản tính kiên trì, vững vàng, song lão luôn luôn
giữ trong lòng mối căm hận dai dẳng với các gia đình ấy... Hồi tôi sống bên
lão, lão rất khó chịu và luôn luôn tìm mọi cách làm thế nào kín đáo bỏ trốn
để giũ ra được một lần cho dứt khỏi sự câu thúc của các gia đình ấy... Mỗi
người có lý do để tự giải thoát khỏi nỗi khổ tâm riêng và mỗi người trong
chúng ta tùy theo từng trường hợp mà tìm được cách khôn khéo để thực
hiện. Hạnh phúc thay những ai chỉ cần đến nhà thổ là xong!

Về phần mình, Parapine có vẻ thỏa mãn với con đường im lặng. Còn

Baryton, sau này tôi mới hiểu, thì luôn luôn tự hỏi liệu mình có bao giờ
thoát khỏi sự phụ thuộc vào các gia đình ấy, thoát khỏi ngần thứ nhàm chán
của tâm lý ẩm thực. Lão khát khao những điều thật mới, thật đa dạng, đến
mức luôn luôn sẵn sàng bỏ trốn, đào thoát, có lẽ vì thế mà lão luôn mồm
chỉ trích... Qua cuộc sống thường nhật thấy nổi bật tính ích kỷ của lão. Lão
không coi trọng một cái gì, chỉ muốn bỏ ra đi, đem thân mình đi nơi khác.

Lão tự giải thoát băng một vụ tai tiếng rất đáng tiếc mà vẫn tưởng

mình làm đúng. Tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện đó sau này.

Phần tôi, lúc này làm phụ tá cho lão, cũng tạm được.
Công việc điều trị hằng ngày không có gì vất vả; tất nhiên thỉnh

thoảng tôi cũng thấy hơi bất ổn, chẳng hạn khi trò chuyện quá lâu với các
bệnh nhân. Tôi như bị choáng, tuồng như bị họ kéo ra xa khỏi bến bờ quen
thuộc của mình; từ câu này xọ sang câu khác, với những lời lẽ ngây thơ, họ
đưa mình vào tận chính giữa cơn mê sảng của họ. Trong chốc lát, tôi tự hỏi
làm thế nào thoát ra được, hay không khéo cũng bị hãm vào cơn điên của
họ mà không biết.

Có thể nói là tôi đã ở sát ngay bờ vực nguy hiểm của người điên, liền

kề với họ, do bản chất tôi vốn lành, đối xử với họ tử tế. Tôi không chao
đảo, nhưng luôn cảm thấy nguy cơ, như tuồng sắp bị họ ngầm lôi tuột vào
mê lộ trong cái thành phố xa lạ của họ. Một thành phố mà ta càng đi sâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.