HÀNH TRÌNH TÌNH YÊU - Trang 404

“Bố mẹ Tom là những người rất an toàn,” Lizzie nói. “Họ sẽ vui vẻ chào
đón cô. Và dù sao thì mẹ cậu cũng sắp đi vắng, đúng không Tom?”

Anh gật đầu. “Đi Peru.”

“Nhưng còn bố anh? Ông ấy sẽ không muốn có một vị khách nếu mẹ anh đi
vắng!” Dora khăng khăng.

“Không sao! Ông ấy sẽ yêu quý cô. Ông ấy rất thoải mái. Nào, chúng ta đã
nhổ hết những cái cọc lều chưa?”

Dora bắt Tom gọi điện cho bố mẹ để hỏi xem liệu cô có thể ở lại không, và
mặc dù cách nói chuyện của anh nghe như một lời thông báo hơn là xin
phép, cô quyết định thôi lo lắng về điều đó. Bố mẹ anh, Tom đã cam đoan
với cô, rất mừng khi anh về thăm nhà một thời gian, “Mặc dù mẹ tôi sẽ đi
ngay sau khi chúng ta đến.”

Họ ngủ trong suốt phần lớn quãng đường về nhà, trên chuyến tàu đến sân
bay, trên máy bay, và trên chuyến tàu về ngôi làng của anh. Sau khoảng
thời gian hầu như không ngủ ở liên hoan, họ thấy bây giờ họ không thể
thức nổi. Lúc họ chui vào trong một chiếc taxi ở nhà ga, họ cuối cùng đã
đẫy giấc và tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên, Dora phải thừa nhận rằng cô đã thực
sự vui vẻ.

Bố mẹ Tom đang đứng trên ngưỡng cửa chờ họ. Bố Tom trông rất giống
Tom, chỉ có điều tóc đã điểm bạc, và mẹ anh có vẻ ít cao ngạo hơn mẹ cô.
Bà có mái tóc hoa râm buông xõa, làn da rất rám nắng, và mặc một cái váy
hippy với một cái áo thun polo và đi xăng đan.

“Chắc là họ đã nghe tiếng taxi,” Tom nói. Anh dẫn cô đi trên con đường
ngoài vườn dẫn tới ngôi nhà xinh đẹp xây từ thập niên 1930, có cửa xây ở
chính giữa, theo phong cách mà Dora đã nghe nhắc đến với thái độ miệt thị
là Tudorbethan

[60]

, nhưng cô đã luôn thích chúng vì những khung cửa sổ

nhỏ có hình dạng kỳ lạ và những ô kính hình thoi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.