Nghĩ đến chỗ này, Cố Bắc Thần mặt càng đen thui… Hắn là đàn ông giữ
thân mình trong sạch ở trên thế giới này đã cực hiếm rồi.
Giản Mạt nghe Cố Bắc Thần hỏi lại cô, trong lòng như có gì rớt lộp bộp
xuống, lời muốn nói đã tới bờ môi nhưng lại quanh co một hồi không nói
ra, cũng không biết phải nói thế nào…
Một Giản Mạt ậm ờ không nói gì quả thật hắn chưa từng thấy, gương mặt
đẹp trai ấy hơi run sợ không tự giác dịu dàng hỏi lại, “Hửm? Sao đó?”
“Chỉ là nhớ anh…” Hai năm qua Giản Mạt đã tự luyện cho bản thân thói
quen tự nhiên, mở miệng không tim không phổi nói những lời Cố Bắc Thần
muốn nghe, “Chừng nào anh quay về?”
Cố Bắc Thần mắt tựa thâm sâu, “Thứ hai.” Hắn tua lại câu hỏi vừa rồi,
“Nói đi, có chuyện gì?”
Giản Mạt cắn môi dưới vẻ mặt hơi ngập ngừng… Trong đầu nghĩ nói thế
nào cho tự nhiên một chút, nhưng lại phát hiện dù nói thế nào cũng bị hắn
phát hiện đầu mối.
Cố Bắc Thần vẫn ‘kiên nhẫn’ đợi Giản Mạt nói… Cô gái này tâm sự đặc
biệt càng ngày càng nặng!
Hai bên đầu dây vẫn giằng co qua lại tầm năm phút đồng hồ, Giản Mạt
mới thả lỏng bờ vai yếu ớt đáo: “Ừm…không có gì đâu…”
“Tút, tút, tút…”
Giản Mạt sửng sốt vì kẻ ở bên đầu dây kia cúp máy trước, sau đó lại tự
cười bản thân, thả bản thân mình trên cái giường mềm mại như nhung.
“Nếu như em nói em muốn đổi bản thiết kế, có phải hay không thừa
nhận em copy? Giản Mạt nhìn đèn thủy tinh đủ màu trên tường lẩm bẩm