Mọi người vừa nghe xong, giật khóe miệng, đồng thanh nói: “Mạt Mạt,
cô không tử tế!”
Giản Mạt cười lớn, cũng không giải thích, mọi người cũng xem như chưa
có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn nhậu chơi bời... Đương nhiên, cuối cùng sổ
sách không phải Giản Mạt trả, mà là Du Tử Quân.
Hắn nói: Giản Mạt, tôi chờ cô trở lại nói cho mọi người biết, cô... Là
tuyệt nhất!
Lúc mọi người tan cuộc, thời gian đã rất khuya, gần 0 giờ.
Giản Mạt không trực tiếp về nhà, mà đi từ từ trên bờ sông Lạc Thành,
cảm thụ không khí ban đêm ở Lạc Thành...
Sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi đây, không biết những thứ ở đây sau bốn
năm năm sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
“Ầm ——”
“Đoàng!”
Đột nhiên, có tiếng động vang lên, lập tức, đáy mắt tràn ngập ánh sáng
của pháo hoa đủ mọi màu sắc, sáng bừng như ban ngày.
Giản Mạt ngừng bước chân, người đi bộ dừng lại nghỉ chân, ngửa đầu
nhìn pháo hoa trên bầu trời...
Khóe miệng vô thức mỉm cười, Giản Mạt nhìn pháo hoa, âm thầm nói
với bảo bối ở trong bụng: Pháo hoa của một người có thể làm sáng lòng của
rất nhiều người... Bảo bối, coi như trận pháo hoa này chính là món quà chia
tay mà anh ấy dành cho mẹ, được không?
Cố Bắc Thần ngồi ở bồ sông Lạc Thành, tùy ý để gió sông lạnh giá quất
vào mặt... Khuon mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc nào.