Giản Mạt siết chặt cái dây an toàn, đôi mắt càng lúc trừng lớn, cả người
cứng ngắc lại, miệng cũng run rẩy theo...
Cố Bắc Thần lơ đi sự sợ hãi của người kế bên, dưới chân nhấn chân ga
càng đè nặng xuống... Một chiếc xe bình thường đi cùng chiều có rèm che
ở cửa cũng bị tốc độ xe của hắn thổi cho mở ra.
"Ô Ô" tiếng động cơ gầm rú quanh quẩn ở ban đêm đặc biệt huyên náo,
bởi vì tốc độ của xe quá nhanh, xe tựa như rồng bay một đường thẳng...Dẫn
đến khắp nơi phát ra âm thanh xe chạy, đem mọi im lặng trong đêm đánh
vỡ.
Giản Mạt tinh thần căng thẳng, cô thật sự muốn hét lên, cũng phát hiện
bản thân chỉ có thể mở to mắt nhìn mà không thốt ra tiếng nào...
"Két ——"
Tiếng phanh xe bén nhọn ở ngoại ô thoáng đãng, âm thanh chói tai làm
cho Giản Mạt hoảng sợ hơi kém muốn hét ầm lên.
Giản Mạt có hơi thở dốc.
Ánh nhìn của Cố Bắc Thần sương giá... Ở trong sương giá lộ ra sự nguy
hiểm.
Không gian nhỏ hẹp, không khí có vẻ như dần dần loãng ra.
Cả hai người không ai nói lời nào, thậm chí cũng không thèm nhìn đối
phương... Ai cũng không nói lời nào, thậm chí, ai cũng không có xem đối
phương...... Chính là, tầm mắt dừng ở đèn xe xa quang hạ kia tầm mắt có
thể chạm đến đích trống trải thượng.
Cứ như vậy cả hai đều im lặng không bao lâu, lâu đến mức khiến Giản
Mạt cũng khó chịu cả người...