Nhưng sự thật là, cô biết có người đứng trước mặt, nhưng cô không
muốn ngó ngàng tới.
Người khác xem cô là người điên cũng được, nghĩ cô bị thất tình cũng
không sao, cô tâm tình không tốt, chỉ muốn im lặng.......Đừng hỏi cô im
lặng là cái quỷ gì!
Không có tiếng khóc, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng thút thít......Cố Bắc
Thần từ trên cao nhìn xuống Giản Mạt, thân thể gầy yếu khiến người khác
có ý nghĩ thương xót.
Thong thả ngồi xổm xuống, Cố Bắc Thần trong lòng thở dài, cũng không
nói gì, liền đem Giản Mạt ôm vào trong lòng.
Thân thể Giản Mạt đột nhiên cứng ngắc, đầu tiên, cô liền nghĩ đến đây
chính là Sở Tử Tiêu.
Thế nhưng, mùi bạc hà nhàn nhạt này chỉ có trên người Cố Bắc Thần
mới có, mùi hương mị lực thành thục này trong nháy mắt khiến ý thức của
cô bừng tỉnh.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, thân thể Giản Mạt thả lỏng dựa
vào lòng của Cố Bắc Thần, có một khắc, trong lòng cô nảy sinh một chút
ấm áp.........
Cũng không biết như vậy qua được bao lâu, Giản Mạt mới ở trong lòng
Cố Bắc Thần buồn bực nói, “A Thần, anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Có người hình như đang đi lạc rồi một mình ở đây khóc lóc, tôi đến đây
nhặt về....=.=” Thanh ấm Cố Bắc Thần trầm thấp giàu từ tính, nghe thấy
thanh âm như vậy, tràn đầy công hiệu trấn an.
Giản Mạt bĩu môi, có chút bất mãn giận dữ nói, “Em không có đi lạc.”
Trong lòng lướt qua cảm giác ấm áp, không rõ cảm giác đó là như thế nào,