Cô cùng Cố Bắc Thần không phải yêu mà đó chỉ là thói quen lẫn
nhau.....Có lẽ, như vậy cũng là một loại ấm áp!
Chí ít, bây giờ Giản Mạt đã tạm thời quên đi đau khổ, chỉ trốn ở trong
vòng tay của Cố Bắc Thần.
Mà cô cũng xác thực việc làm của mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chặt
chẽ nắm ở trên áo sơ mi của Cố Bắc Thần, tuỳ tiện mặc kệ sẽ để lại nếp
nhăn hay không.......Cô chỉ là ỷ lại trên lồng ngực của hắn, nghe từng nhịp
tim đập mạnh mẽ.
Cố Bắc Thần cụp mắt liếc nhìn khuỷu tay của cô gái nhỏ, trên mặt liền
mềm mại, đáy mắt rõ ràng xuất hiện ý cười......Thế nhưng, cười thư thái
như vậy chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đem Giản Mạt đặt ở ghế lái phụ, Cố Bắc Thần xoay người vòng qua đầu
xe đi tới ghế lái.
Lên xe, thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe chạy đi.......Từ đầu đến
đuôi cũng không hề hỏi nguyên do tại sao Giản Mạt lại khóc.
Trong lòng mỗi người đều có một toà thành, bất luận người nào cũng
không thể động chạm đến......Hắn không hỏi, đó chính là đối với nhau tôn
trọng.
“Về công ty?” Cố Bắc Thần rời khỏi khu vực Tam Hoàn sau đó lên tiếng
hỏi, liếc mắt nhìn Giản Mạt, thấy cô có chút ủ rũ.
“Em muốn về nhà.” Giản Mạt nặng nề nói.
Cố Bắc Thần đáp một tiếng, chuyển hướng đi về Lam Trạch Viên, “Anh
phải trở lại công ty.”