Có những người, trời sinh đã muốn giẫm đạp lên người khác để làm thú
vui. Loại người như vậy, mặc kệ người khác cố gắng thân mật cỡ nào đều
không có cách nào đối với bọn họ sinh ra hảo cảm.
Nói không để ý đến sao?
Làm gì có khả năng đó......Thế nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cũng
không thể cấm người khác nói được.
Tiếng chuông di động cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt, cô lấy ra
khỏi túi nhìn qua, dãy số không có lưu lại, số đuôi là 3719.....Nhìn đến số
đuôi. trong lòng Giản Mạt đột nhiên “lộp bộp“.
Đơn giản chỉ là, số đuôi này, là số đuôi di động trước đây của
cô......3719, cô từng nói cho Sở Tử Tiêu biết chữ số này đại biểu cho tình
thâm như trước.
Sững sờ ở tại chỗ, tay Giản Mạt đột nhiên trở nên run rẩy, không thể
khống chế được.
Sau đó tiếng di động vẫn tiếp tục vang lên, dường như không để Giản
Mạt có thể phất lờ.
Cuối cùng, Giản Mạt chỉ có thể ổn định tâm trạng, đặt điện thoại bên tai
sau đó hít sâu, dùng giọng điệu nghề nghiệp nói, “Xin chào, tôi là Giản
Mạt, xin hỏi là ai vậy?”
Di động đầu bên kia trầm mặc, nhưng ngay lập tức thanh âm chứa đựng
hơi thở trầm thấp truyền đến, “Sở Tử Tiêu....” Dừng một lúc, hắn nói tiếp,
“Bảy giờ tối, đến khách sạn Phi Thiên chờ tôi.”
Giản Mạt đột nhiên nhăn mày, “Không thể!”