Cảm thấy vô duyên vô cớ lại bị hãm hại.
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, thế nhưng, tập đoàn Sở thị lớn
như vậy, lại cùng một công ty kiến trúc nho nhỏ chống lại, hắn duy nhất có
thể nghĩ đến chính là..... Tình yêu giữa Tử Tiêu và Giản Mạt.
"Tử Tiêu, nếu như năm đó bá phụ bức bách Giản Triển Phong là bởi vì
quan hệ của cậu cùng Giản Mạt........."
"Không có khả năng!" Sở Tử Tiêu hô hấp càng trở nên gấp gáp, mở mắt
ra, bên trong đã một mảnh màu đỏ tươi, "Ba cùng mẹ không biết quan hệ
của mình cùng Giản Mạt, cậu hẳn là rõ ràng, đối với cuộc đời của mình,
bọn họ không quá tham dự........."
Đường Dục khó khăn nói, "Mình thực sự không nghĩ ra, tại sao vậy
chứ?"
Sở Tử Tiêu tay bởi vì siết tư liệu thật chặt, khớp xương phát ra tiếng
vang "Cạc cạc", ở trong đêm mưa như vậy, đặc biết giống như tiếng sấm,
"Mặc kệ Giản Mạt có biết hay không, chuyện này trước tiên nên giấu
kín........."
Đường Dục gật gật đầu, "Cậu nghĩ làm như thế nào?"
"Luôn muốn tìm ra nguyên nhân, không phải sao?" Sở Tử Tiêu ngắn gọn
nói ra một câu nói, lập tức xoay người xuống xe, ngay trong mưa đi qua
chiếc xe Ferrari đang đỗ bên cạnh, sau đó mang theo nước mưa chạy đi.
Đường Dục ngồi ở trong xe thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, thẳng đến
khi xe Sở Tử Tiêu biến mất ở tại chỗ sâu nhất của tầm mắt, hắn khẽ mở
cánh môi chậm rãi nói: "Mội chuyện đều không thể trở về được nữa
đâu......... Tử Tiêu!"