"Không được, ngày mai em còn phải đi làm, tốt hơn hết nên uống ít rượu
thôi........" Giản Mạt chớp mắt, thậm chí trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Cố Bắc Thần môi mỏng khẽ nhếch, "Ừm, anh chỉ muốn xem sự tự chủ
của em đến đâu thôi......... Chỉ cố ý thăm dò." Nói xong, hắn đã thu hồi cái
chén lại, sau đó để ở bên môi uống một ngụm.
Giản Mạt lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không phải cô
tham rượu, chỉ là rượu đỏ cực phẩm như vậy gặp không nhiều, cô tự nhiên
cũng có chút tò mò....... Hung hăng trợn mắt nhìn Cố Bắc Thần, cô tức giận
ôm lấy chai sâm panh tiếp tục uống.
Sở Tử Tiêu ngồi ở đối diện, tròng mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, cuối
cùng, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt tràn ra một mạt chua xót khổ sở........
Bắc Thần đây là muốn để hắn thấy rõ ràng, dù cho cậu ấy và Mạt Mạt ly
hôn, chính mình cũng sẽ không còn cơ hội?
Hắn hiểu Mạt Mạt........ Nếu như không phải người đặc biệt rất quen, cô
căn bản sẽ không biểu hiện loại hờn dỗi đó.
Mặc kệ lúc trước vì nguyên do gì mà kết hôn, bây giờ cô đối với Bắc
Thần có động tâm không?
Âm thầm tự giễu, Sở Tử Tiêu nhìn về phía Cố Bắc Thần, bộ dạng ưu nhã
tà mị như satan mị hoặc....... Nam nhân như vậy, có nữ nhân nào lại không
thích?
Giản Mạt không biết Sở Tử Tiêu đang suy nghĩ cái gì, thậm chí, khi ba
người trò chuyện cô cũng không cảm thấy lúng túng, vì sao, cô không có
suy nghĩ....... Hoặc là nói, căn bản là không có nghĩ đến.
"Có tính toán đến làm luật sư của Đế Hoàng không?" Cố Bắc Thần biếng
nhác duỗi hai chân thon dài, cầm rượu đỏ, tay tùy ý để ở trên đùi, ánh mắt
dửng dưng.