“ Em không phải…” trong lòng Cố Bắc Thần mạc danh có loại cảm xúc
ngột ngạt khiến hắn vô phương hít thở: “ Thẩm Sơ, em không thích cô ấy ở
Lam Trạch viên, anh sẽ đem nơi đó để trống.”
“ Để trống là như thế nào? Không phải lúc trước anh vì em mà thiết kế
sao…” Thẩm Sơ có chút tùy hứng hờn dỗi nói.
Cố Bắc Thần nhíu lại mày kiếm, “ Em thích, anh có thể vì em một lần
nữa mà thiết kế. Thẩm Sơ, em rõ ràng biết, thiết kế trong nhà, anh chỉ làm
vì em !”Thẩm Sơ trầm mặc không nói, chỉ là, bởi vì ẩn nhẫn, khóe môi run
nhè nhẹ ra tiếng lên án, “ Đó là do lúc trước anh chuẩn bị cho phòng tân
hôn của chúng ta …” Cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được bi thương
nói ra lời,nước mắt cũng “ tóc tóc” rơi xuống.
Cố Bắc Thần hạ mắt, đem Thẩm Sơ ôm vào trong ngực, “ Chỉ cần em
thích, anh có thể vì em thiết kế rất nhiều căn nhà khác, chỉ vì em !”
Trời mưa bên ngoài dần lớn, mới sáng sớm vẫn còn là trận mưa phùn mịt
mù, lộ ra một tia khí tức thương cảm mông lung, thì tới thời điểm tan tầm,
cũng trở thành trận mưa to phiêu bạt, “ Ào ào” vùi lấp vạn vật.
Giản Mạt bởi vì chuyện của bản thiết kế nên trở về có chút muộn, thời
điểm trở lại Lam Trạch viên cũng đã hơn chín giờ tối…
Trong biệt thự ánh đèn sáng rực, cô có chút bất ngờ, đem xe dừng ở chỗ
đậu xe, thời điểm nhìn thấy chiếc Maybach ở một bên, khóe miệng theo
bản năng nở nụ cười… Thế nhưng, một giây sau, bởi vì nhìn thấy Sở Tử
Tiêu nên nụ cười cứng ngắc lại.
Âm thầm hít thổ thật sâu, Giản Mạt nhìn ánh đèn bởi vì nước mưa mà trở
nên mê ly, tự lẩm bẩm nói: “ Đã biết trước kết quả, lúc này mới phiền muộn
không phải là quá kiêu căng rồi sao ?”
Giản Mạt cười cười, tuy nhiên nụ cười có chút chua xót.