Con ngươi sắc bén của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt thật sau, môi mỏng
câu lên một chút ý cười như có như không, lạnh lùng nhíu mày nói: "Thế
nào, sợ anh nhìn thấy bộ dáng thua thảm hại của em sao?"
"Anh liền biết nhất định em sẽ thua sao?" Giản Mạt hừ hừ.
Cố Bắc Thần cười cười không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm...
Không đầy một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Giản Mạt nằm bò ở trên gối, cũng không biết có phải là vì thay đổi hoàn
cảnh hay không, trong lòng cô có chút kháng cự.
Cố Bắc Thần tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy một bộ dáng tự do của
Giản Mạt: "Còn không thoải mái sao?"
Hắn nhẹ nhíu mày kiếm: "Có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút hay
không?"
"Không có, tốt hơn nhiều rồi..." Giản Mạt thì thầm nói: "Chỉ là thay đổi
hoàn cảnh, có chút không thích ứng, chưa quen thôi."
Cố Bắc Thần âm thầm than nhẹ một tiếng, nằm xuống giường đem Giản
Mạt đang nằm bên cạnh kéo vào trong ngực, ôm chặt, giọng nói trầm thấp
giàu từ tính tràn ra môi mỏng: "Nằm trong lòng anh còn không thích ứng
sao?"
Trong lòng Giản Mạt có chút lành lạnh, nhưng khóe miệng lại nở nụ
cười, nói: "Ông xã ôm ấp tốt thật..." Cô hơi ngẩng mặt lên, ngay ở khóe
môi Cố Bắc Thần hạ xuống một nụ hôn.
Con ngươi Cố Bắc Thần híp lại: "Nếu như em cảm thấy cơ thể của em
hiện giờ có thể thừa sức tiếp nhận anh, anh sẽ không để ý đến việc em tiếp
tục nghịch lửa đâu..."