Giản Mạt đi tìm Du Tử Quân, ông ấy đang pha cà phê, thấy cô tới thì
ông cũng thuận tiện mời cô một ly.
“Có ý tưởng gì về bản thiết kế?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt nhấp môi, hơi khó nói “Du tổng, tôi đến không phải vì việc
bản thiết kế…” Cô ngập ngừng, bàn nắm chặt lại.
“Hửm?” Du Tử Quân nhẹ đáp lại, bàn tay chà xát vào bộ râu ở cằm, ánh
mắt ông nghi hoặc nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt lấy hết can đảm, bàn tay đã nắm chặt buông lỏng ra, cô cắn
răng nói, “Du tổng, tôi muốn ứng trước tiền lương…” Cô không thể tiếp tục
xin tiền của Cố Bắc Thần, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cách này.
Du Tử Quân có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi “Bao nhiêu?”
Giản Mạt cắn môi, rõ ràng thật khó để mở miệng, im lặng một lúc, cô
nói: “Một trăm vạn…”
Không gian yên lặng, thời điểm Giản Mạt nói ra lời này, toàn bộ phòng
làm việc như trở nên yên tĩnh kì lạ.
“Giản Mạt, cô nghĩ thu nhập một năm làm việc ở Tường Vũ thì cô được
bao nhiêu?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt ngước mắt, “Nếu như các dự án thiết kế đạt kết quả không tệ,
lương cơ bản, thưởng cùng với hoa hồng cộng lại cũng không quá hai mươi
vạn…”
“Nếu đã nói vậy, không lẽ cô muốn ứng trước đến năm, sáu năm tiền
lương?”
Ánh mắt Giản Mạt trầm lại, khoé miệng run run, cảm giác lời mình nói
thật kì quặc.