“Vậy liệu Tô tiên sinh có cho cơ hội này cho tôi hay không?”
Tô Quân Ly mím môi tươi cười trước sau không thay đổi, chỉ là, ánh mắt
anh lơ đãng nhìn qua mái tóc dài của cô vì gió thổi qua lên, nên thấy được
vết sẹo sau gáy Giản Mạt, đáy mắt anh lướt qua một tia kinh ngạc.
“Tôi là một thân sĩ.” Tô quân Ly cười ôn hòa như ánh nắng mặt trời, làm
người ta như đắm mình trong gió xuân ấm ấp.
Giản Mạt bị nhìn thấu thì không khỏi oán thầm, chỉ cảm thấy lòng bàn
chân phát lạnh, có chút cảnh giác nhìn Tô Quân Ly.
“Tôi trước kia đã từng học qua tâm lý học.” Tô Quân Ly giải thích, lần
này ngay cả đáy mắt đều là ý cười.
Giản Mạt lúc này trừ bỏ kéo cười gượng ra, còn có thể có nói cái gì?
Đời này cô ghét tiếp xúc với người thành thạo tâm lý học, đây chính là
suy nghĩ duy nhất của Giản Mạt sau khi gặp gỡ Tô Quân Ly. Bởi vì những
người như thế có thể nhìn thấu người khác, xem trộm từ ánh mắt và cử chỉ
của bạn mà suy đoán những việc bạn đang làm.
Giản Mạt đứng thẳng lên, tiến về phía phía trước, cô hơi thiếu tự tin hỏi:
“Tô tiên sinh, có được hay không nếu tôi nói một câu với anh.”Cô bày ra
khuôn mặt có chút khổ sở: “Nói thật, ở trước mặt anh, tôi cảm thấy mình
thực ngốc.”
“Chúng ta có thể làm bạn bè không?” Tô Quân Lyy cảm thấy trước mắt
anh là một người đáng yêu cực kỳ, rõ ràng trong lòng rất nhiều cảm xúc, cố
tình biểu đạt ra trái với vẻ bên trong.
Những người như vậy, hoặc sợ hãi thương tổn, hoặc kháng cự những thứ
thương tổn đến mình!