Chậc... ván cờ tình yêu này quả là tiến thoái lưỡng nan!
Lệ Vân Trạch thầm than trong lòng, sau đó anh gật đầu chào với Thẩm
Sơ rồi rời đi.
Cố Bắc Thần hơi cau mày hỏi Thẩm Sơ: "Qua đây từ lúc nào?"
Thẩm Sơ cười trừ, "Vừa mới qua thôi, em không thấy bọn Tiêu Cảnh ở
ngoài nên trực tiếp đi vào..."
Cô nói mà khóe miệng hơi nhếch lên cười giảo hoạt, "Em vốn định ở
ngoài nghe trộm hai người nói chuyện, chỉ là vừa mới lại gần đã bị anh phát
hiện rồi."
Cố Bắc Thần môi mỏng hơi nhếch lên, cũng không có ý hỏi nhiều nữa,
"Lát muốn ăn gì?"
"Đồ ăn Nhật Bản được không?" Thẩm Sơ đề nghị.
"Được!" Cố Bắc Thần đối với việc ăn uống cũng không có quan tâm
nhiều, đôi khi quá nhiều việc bận, đến giờ ăn cái gì cũng không sao.
Cố Bắc Thần cùng với Thẩm Sơ bước đến thang máy thì thấy Tiêu Cảnh
tay cầm hộp đồ ăn đi ra, hắn dửng dưng mở miệng: "Cuộc họp lúc một giờ
rưỡi hoãn lại một chút."
"Vâng!" Tiêu Cảnh đáp, sau đó mắt nhìn anh ta và Thẩm Sơ tiến vào
thang máy, thẳng đến thang máy đóng cửa anh mới thở phào một tiếng lắc
đầu ngao ngán thầm nói: "Thật là... ban đầu vẫn thấy boss vẫn còn buồn bã
tinh thần xuống dốc vì Giản Mạt và giờ đây thì cùng Thẩm Sơ song túc
song phi, hây dà..."
Tiêu Cảnh nhìn hộp đồ ăn trong tay, bĩu môi nhắn tin cho Tô San rằng
anh ăn phần cơm hộp ở trên đây sẽ không xuống nhà ăn... Ngoài ra còn tin