"Được rồi, cậu đừng nói gì nữa." Lê Cẩn Tịch ngắt lời của Thẩm Sơ,
"Nếu như bởi vì chuyện này mà Bắc Thần tức giận với cậu, thì cứ tuỳ ý
vậy?"
Ánh mắt Thẩm Sơ ủ rũ, "Cẩn Tịch, cậu không hiểu... nếu như anh ấy bởi
vì cảm thấy áy náy mà quay về với mình, mình không cần."
"Vậy cậu muốn anh ta vì những hiểu lầm trong lòng mà từ chối cậu?" Lệ
Cẩn Tịch nhướng mắt, "Cậu thật sự muốn vậy?"
Thấy ánh mắt Thẩm Sơ phe phẩy đáng thương nhìn mình, Lệ Cẩn Tịch
thở dài, "Chuyện này nói sao cũng phải để cho Bắc Thần biết, còn sau đó
anh ta muốn làm như thế nào thì là chuyện riêng của hai người..." Dứt lời,
cô ấy buông tay Thẩm Sơ, đứng dậy lấy áo khoác, "Được rồi, cùng đi ăn
cơm trước đã."
Thẩm Sơ nhấp môi, nhìn bóng lưng Lệ Cẩn Tịch rời khỏi, tầm mắt thu
lại, đôi mắt đẹp của cô lướt qua một mạt lệ... Chỉ là, trong nháy mắt thì sắc
mặt khôi phục, bộ dáng xinh đẹp quay lại như chưa từng có chút đau
thương.
Đến giờ tan tầm, cơ thể Giản Mạt mệt mỏi đau nhức, bởi vì trong lòng cô
chỉ lo lắng về Giản Hành và hắc lão đại, nên đối với scandal truyền thông
liên quan đến Tô Quân Ly cô hoàn toàn không có tâm tình để ý tới.
"Mạt tỷ, chị... không sao chứ?" Hướng Vãn thấy sắc mặt Giản Mạt
không tốt nên quan tâm hỏi, "Những người đó chính là ăn không được thì
phá cho hôi, Mạt tỷ... chị cũng đừng để ý tới. Dù chị và Tô Quân Ly đi
chung thì sao chứ? Nam chưa kết hôn nữ chưa gả mà... hai người đều độc
thân."
"Đúng vậy, Mạt Mạt!" Mạc Tiểu Nhã tiếp lời, "Nhiều cô nàng vốn chỉ
thích bàn chuyện người khách... nghe họ ghen tuông rồi ganh tỵ nói qua lại
chỉ thêm mệt não tức nghẹn thôi!"