Tin nhắn còn chưa viết xong, thì chiếc xe buýt ở phía trước đã nổ máy
chạy đi.
Tram dừng xe trở nên ồn ào hẳn lên, các vị phụ huynh cũng tới đây, đi
xung quanh vừa tìm vừa hỏi chỗ đón tân sinh viên ở đâu, một bóng dáng
mảnh khảnh bước xuống, xách theo một túi hành lý lớn, nhẹ nhàng đứng ở
bên cạnh.
Xung quanh ồn ào không ngừng chui vào lỗ tai làm cho người ta muốn
phát điên, vậy mà cô lại giống như không hề nghe thấy, ánh mắt nhìn lướt
qua cổng trường đại học A rộng lớn, thu hồi ánh mắt lại, rồi liếc nhìn về
phía Kỷ Hằng đang đứng cầm điện thoại ở bên kia đường.
Kỷ Hằng cứng người.
Lan Khê cũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh, dường như đã trải qua
mấy kiếp, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt
ngào sáng ngời, cách một con đường lớn tiếng nói: "Xin chào học trưởng."
Một hồi sau, Kỷ Hằng mới phản ứng được.
Anh quay đầu đi, bị cô chọc cho bật cười, một sự chua xót mãnh liệt
chạy lên chóp mũi, hốc mắt ươn ướt.
Mùa hè ở thành phố A, thật sự quá khác nhau.
Đang mơ màng thì dường như có vật gì đó đột nhiên lôi anh một cái
để cho anh thoát khỏi mơ màng trở về với thực tế, Kỷ Hằng giật mình một
cái nhanh chóng bừng tỉnh, những cơn gió mát lạnh không ngừng thổi vào
tay anh, uể oải và mệt mỏi từ từ kéo tới.
. . . . . .
Thoáng một cái đã qua bốn năm.