HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 110

phản chiếu hình ảnh của đối phương, thậm chí hai luồn hơi thở còn hòa vào
nhau.

". . . . . . Anh hai." Lan Khê sợ hãi, vành mắt ánh lên sự khiếp nhược,

nhỏ giọng gọi lên.

Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại phả vào mặt nhau, làm người ta

hít thở không thông.

Nghe tiếng trả lời, Mộ Yến Thần mới buông tay cô ra. Lan Khê mặc

đồng phục học sinh nên tay áo có chút rộng. Lúc tay bị anh bóp, cô cảm
thấy những khớp xương như vỡ vụn ra. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn
nhưng lại không dám lên tiếng, đứng nghiêm túc giữ khoảng cách với anh

Mộ Yến Thần cũng cảm thấy mình phản ứng có chút hơi quá đã dọa

cho cô sợ. Anh hơi tự trách, lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài : "Sau này
không được trêu chọc anh như vậy nữa, nhớ chưa?"

Sự kiên nhẫn, “sủng ái” của anh không phải lúc nào cũng có thể cho

cô, nhất là những khi cô đi quá giới hạn.

Lan Khê gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chắp sau lưng, mười ngón tay

luồn vào nhau, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi lạnh.

—— Đùa sao, anh dọa người như thế, cô muốn chết mới đi trêu chọc

anh lần nữa?

***

Gần tới chiều, cả nhóm người mới trèo lên được đỉnh núi. Trời xanh

mây trắng chiếu rọi khắp cánh rừng bao la rộng lớn. Không biết người nào
loan tin trong sông có rất nhiều cá làm cả đám người đang nghỉ ngơi bắt
đầu nháo nhào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.