Mộ Yến Thần vươn tay ôm cô vào trong lòng, ôn cô chặt hơn nữa, môi
móng nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
đã mấy năm không được gặp em, người con gái mà anh yêu, em có
khỏe không?
******
Khi cô tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra.
Lan Khê chống người uể oải ngồi dậy mới hốt hoảng nhận ra đây
không phải là phòng mình.
Nhưng nơi này đúng thật là.
Là căn phòng mà bốn năm trước, chỉ dành riêng ình cô mà thôi.
Cánh môi khô nứt, cô liếm môi, quay sang nhìn người đàn ông đang
ngủ say ở bên cạnh, gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào trong tầm mắt
của cô. Khuôn mặt của Lan Khê trở nên nhăn nhó, cố nhớ lại những chuyện
đã xảy ra, làm cho đầu cô đau nhức không thôi.
cô nhíu mày lại, đứng dậy đi tắm.
Ngày hôm qua, quần áo của cô bị anh xé rách, không mặc được nữa
nên Lan Khê mặc tạm cái áo sơ mi của anh vào rồi đi tìm quần áo để thay,
may là còn có cái ao thun và cái cái quần sort jean mà cô để lại lúc trước
vẫn còn có thể mặc được.
Mở tủ lạnh ra, bên trong còn lại một ít sữa tươi, trứng gà và bánh bích
quy hình thú.
cô lấy ra sữa tươi chưa quá hạn cùng trứng gà làm một bữa sáng đớn
giản đặt trên bàn ăn phòng khách. Lan Khê suy nghĩ một lát rồi lấy ra một