một Yến Thần lại lạnh lùng không theofm quan tâm trong phòng bao
có cả nam lẫn nữ, đi thẳng về phía Lan Khê, cầm ly rượu trống rỗng mà cô
đang run rẩy nắm trong lòng bàn tay đặt lên bàn, áp suất như giảm xuống,
mở miệng nói: “Tối hôm qua đã uống nhiều như vậy, hôm nay còn dám
uống à?”
Ngay tức khắc, tay chân Lan Khê lạnh như băng, cho là chính mình
nhìn nhầm, sống lưng cũng cứng lại.
“Tiệc liên hoan kết thúc rồi phải không?” Anh hỏi, rồi giơ tay lên vỗ
cố bả vai của cô, cúi đầu nói nhỏ. “Xong rồi thì đứng lên, chúng ta về nhà.”
Mấy câu nói đó có vẻ như bình thản như nước, nhưng một đống nhân
viên nữ ở xung quanh lại cảm thấy như được gặp minh tinh quốc tế vậy,
phải nắm chặt tay mới có thể kiềm chế nỗi kích động và hưng phấn muốn
thét chói tai! Cho dù đó là sự quan tâm của anh trai với em gái cũng khiến
họ kích động không thôi. Trời ơi, nếu như anh ấy đối xử với bạn gái của
chính mình vậy sẽ có dáng vẻ kiều diếm khiến máu nóng của người ta sục
sôi như thế nào?
Lan Khê lại ngồi như trên đống lửa, cảm thấy như có ánh mắt của toàn
thế giới đâm về phía họ, thật quỷ dị, thật khó chịu, đột nhiên cô bụm
miệng, trong dạ dày có cảm giác buồn nôn như dời sông lấp biển.
Đứng dậy đẩy cái bàn ra, từ trong lòng anh cô chạy trốn ra ngoài.
Ngay lập tức, sắc mặt của Mộ Yến Thần trở nên xanh mét. Xem ra nah
đã đến chậm một bước rồi, có lẽ cô đã uống hơi nhiều.
Bóng dáng cao ngất hơi dừng lại, anh đẩy cái ghế ra rồi sải bước ra
ngoài.
Người có phản ứng cuối cùng chính là Kiều Khải Dương.