"Tào lao! Mình muốn chết rồi nè. . . . . ." Lan Khê viền mắt đỏ lên,
nước mắt muốn trào ra.
Mộ Yến Thần vẫn đứng canh ngoài lều, mặc dù thời tiết rất lạnh
nhưng anh vẫn cảm thấy nóng ran, nhất là khi nghe tiếng than thở của Lan
Khê bên trong, anh phải cởi bỏ hai cúc áo trước cổ mới thấy thoáng hơn.
Lúc sau, khóa kéo chiếc lều mở ra, Kỉ Diêu hơi kinh ngạc.
"Em ấy tốt hơn chút nào chưa?" Giọng nói anh trầm ổn, nhưng ánh
mắt bức người đâm thẳng vào sống lưng người đối diện.
Kỷ Diêu vội gật đầu: "Dạ, đã ổn hơn nhiều. . . . . ."
Cô nàng nhanh chóng thu thập đồ đạc trong lều, chân vắt trên cổ chạy
vội ra ngoài, thời điểm đi tới chỗ các bạn học nữ mới phát hiện ra một việc
rất nghiêm trong….. cô nàng bị cướp chỗ ngủ một các trắng trợn đó.
Đêm hè trên núi lạnh đến thấu xương, mặc dù có trải thảm trên đất
nhưng khi ngủ vẫn lạnh run người.
Lan Khê mơ mơ màng cố trải qua đêm bi thương này. Theo bản năng
hướng về phía ấm áp, cô từng bước dựa sát vào lòng anh, hai tay vịn chặt
bờ vai anh, áp cả gương mặt lúc nóng lúc lạnh của mình vào bên trong cổ
anh.
Ôm trong người cơ thể nhỏ nhắn, tâm Mộ Yến Thần cảm thấy ấm áp
như xuân về.
Mộ Yến Thần ôm cô ngồi dậy, bàn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại,
kéo sát cô vào ngực. Mắt sáng như ngọc anh, lấp lánh như sao trời, tay anh
dán vào trán cô, quan tâm hỏi: "Em đau lắm hả?"