HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1182

Lan Khê mếu máo, uất ức nói: "Chỗ nào tôi cũng đau. . . . . ."

Đáy mắt Mộ Yến Thần thoáng hiện lên một chùm ánh sáng rực rỡ,

tràn đầy thương yêu, quả nhiên lòng bàn tay đã dò xét xuống dưới. Xoa nhẹ
ở bên trong đùi, vừa bắt đầu cô vẫn căng thẳng đề phòng, về sau mới thấy
anh không cố ý xâm phạm, lúc này mới dần dần tỉnh táo, xoa bóp rất thoải
mái, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.

Mộ Yến Thần khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật lâu sau

mới rút người ra rời đi.

***

Buổi trưa khi tỉnh lại, vậy mà anh lại không ở đây.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ nướng đến tận trưa như thế này,

Lan Khê không thể tưởng tượng nổi anh đã cầm điện thoại di động của
mình để gọi điện thoại xin phép nghỉ với Branda như thế nào, dùng lý do
gì, khuôn mặt như bị đốt cháy, có chút nóng bỏng, cô xuống giường rửa
mặt, sau khi tắm rửa mới cảm thấy đau nhức trên người như được gột tẩy.

Khi đi vào phòng khách thì thấy bữa trưa trên bàn còn bốc lên hơi

nóng, còn có một chùm chìa khóa.

Chắc là chìa khóa của căn nhà này.

Anh không cần nói một chữ nào cả, chỉ cần mấy động tác đơn giản

cũng đã tỏ rõ dụng ý.

Lan Khê khẽ cắn môi, rửa tay rồi ăn bữa trưa, sắc mặt trong suốt giống

như đồi núi sau cơn mưa, mang theo chút mơ màng tự hỏi, không hiểu sao
mới vừa rồi khi tỉnh dậy lại có cảm giác mất mát, rốt cuộc tại sao cô lại
thấy mất mát? Bởi vì khi tỉnh dậy không thấy anh ở bên cạnh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.