HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 120

"Nói ‘ Vâng ’." Giọng nói đột ngột chuyển giá lạnh ngăn cản cô phản

đối.

Gáy càng ngày càng đau, không thể cự tuyệt, chỉ có thể tủi thân cúi

đầu đồng ý. Lúc này, Mộ Yến Thần mới chịu buông gáy cô ra, bụng vẫn
còn đau âm ỉ, cô giơ hai tay quấn lấy cổ anh, tiếp tục rúc vào lòng anh.

***

Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn tư thế hai người, Lan Khê nghẹn ngào, chẳng

biết tư vị gì.

Cô còn non nớt, chưa trải đời nhiều, nên trước tình cảnh này, dây thần

kinh phản ứng tạm thời bị đình công. Mắt Mộ Yến Thần giăng đầy tia máu
vì trắng đêm không ngủ, môi tái nhợt, bình thản nói: "Đứng lên , chân anh
tê hết rồi."

Lan Khê hít một hơi khí lạnh, mặt đỏ thẫm, hai tay chống đất ngồi

xuống, ngửa đầu nhìn hình dáng hoàn mỹ như tượng đứng lên, chậm rãi thả
lỏng gân cốt.

—— Anh ôm cô cả đêm, mà chân chỉ bị tê thôi sao???

Cô bị chính suy nghĩ của mình dọa hoảng , mặt cúi sát đất, hai tay

đang chống đất cũng run lên.

Ngoài lều, không biết Mộ Yến Thần nói gì với đám bạn học, lát sau Kỉ

Diêu hấp tấp chạy đến, kéo lều lên nói: "Hai người về trước sao? Tội chưa
kìa. Thôi, ráng về phục vụ “bà dì” của cậu đi, đừng thương nhớ tớ"

Phải về á? Y như có tảng đá to bổ đầu khiến não tạm thời ngưng hoạt

động, vừa tức vừa tủi, Lan Khê đưa ánh mắt vô dụng nhìn Kỉ Diêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.