HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1205

Chỉ một câu đơn giản đã làm cho sắc mặt Kiều Khai Dương trắng

bạch, sau đó cười càng sâu hơn trước: "nói thật, cũng không thoải mái gì
cho lắm... bất quá cũng không tồi, có thể quang minh chính đại."

Bốn chữ đó làm cho đầu Lan Khê nhói lên, cô nhìn sang Kiều Khai

Dương, lạnh giọng cảnh cáo: "Kiều Khai Dương."

Trong lòng Kiều Khai Dương giống như vừa bị dao đâm một nhát,

không ngờ tới cô vì che giấu việc này mà trở nên căng thẳng đến vậy, nụ
cười lưu manh của anh đầy vẻ cô đơn, tiêu sái ngồi xuống ghế, cởi áo ra:
"Em về trước đi, anh ở đây thêm vài tiếng nữa, nơi này kỳ thật cũng không
tệ lắm, anh phải nằm lại ở chỗ này để nhớ lại cảm giác ấm áp khi ôm em tối
qua, em xem em vừa tỉnh dậy, bây giờ không tranh thủ lần sau muốn làm
lần nữa cũng không được."

Nằm lại chỗ cũ, cảm giác ôm cô.

Mộ Yến Thần nghe xong câu này thì sắc mặt liền thay đổi, cắn chặt

răng, thật ra thì anh cũng đã nhìn thấy, cô ngủ trong lòng người đàn ông
khác.

Cảm giác đó, giống như thiên lôi đánh một cái vào đầu anh vậy, qua

nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng có cảm giác này.

Cho dù trong bốn năm, anh đã vô số lần nghĩ tới việc cô sẽ yêu người

đàn ông khác, hoặc có người đàn ông nào đó sẽ yêu cô, anh cũng chưa từng
nghĩ tới việc đó sẽ trở thành sự thật, cho đến ngày hôm nay, mới cảm thấy
được, thật sự không thể nào chấp nhận được.

Anh chạm nàng vào cô, dù chỉ là chút đỉnh, dù có quần áo cản lại, thì

cũng là chạm.

Sắc mặt Mộ Yên Thần xanh xao, trái tim đau nhói, như bị thứ gì đó

bén nhọn đâm vào, giống như tình cảm chân thành của mình bị người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.