Kiều Khải Dương lại giống như không muốn buông tha cho cô, chống
tay lên cái tủ, tiếp tục cười lạnh: “cô và anh ta vẫn bình thường? không thay
đổi?”
“Kiều tổng là muốn nói đến cái gì?” cô cũng khách khí rất nhiều.
“Ví dụ như anh ta ở bên ngoài có, có gọi điện thoại cho người phụ nữ
khác không, không phản ứng với sự nhiệt tình của cô, hoặc là tự nhiên lại
trở nên lạnh lùng?”
Lan Khê cau mày.
cô vốn định mở miệng phản bác, lại chợt nhớ đến lúc sáng Mộ Yến
Thần không có ở nhà, chỉ để lại một tờ giấy nói có chuyện gấp đi trước,
nhưng lại làm bữa sáng để ở trên bàn.
-- Có gì kỳ quái đâu?
“Nhờ phúc của anh, nên không có, một chút cũng không có.” Lan Khê
nhìn anh, ánh mắt trở nên mênh mông.
Mặt Kiều Khải Dương cứng đờ, sau đó ánh mắt lóe lên qua một tia
sáng không biết là cảm xúc may mắn hay là áy náy, mím môi mỏng, giọng
khàn khàn nói: “cô nhanh lên đi, xe của công ty đang đợi chúng ta ở bên
dưới, đối phương muốn gặp mặt để nói chuyện về bản hợp đồng lần trước,
điểm này thì cô rõ nhất.”
Lan Khê biết những điều này.
Chỉ là nghĩ đến việc hôm nay sẽ phải gặp mặt Nhan Mục Nhiễm, trong
lòng cô tự dưng trở nên lạnh lẽo, nửa điểm khuyến khích cũng không có.
Cắn môi, cô không quên phản bác: “Tôi hiểu rõ, đúng là tôi đang cầm
phần tài liệu cuối cùng, nếu không phải do anh đến gần tôi đã sớm làm