Giờ này đường phố rất đông đúc, Mộ Yến Thần hạ ghế xuống, đè cô
dưới thân mình, rồi nặng nề nắn bóp.
Nặng nề thở dốc, trong lúc anh đang nhắm mắt lại hưởng thụ sự chủ
động của cô, ép mình không được suy nghĩ nhiều, khuôn mặt của Kiều
Khải Dương lúc đứng trước cửa công ty không ngừng hiện lên trong đầu,
hắn một tay cầm tay lái côn đồ loại cười, cậu ta cười lưu manh, trong mắt
tràn đầy tình cảm, không chút ngại ngùng mà nói.
Kiều Khải Dương nói: “Trong tình yêu, anh thật ngu xuẩn, không phải
anh mới biết yêu lần đầu, cứ nhìn vẻ mặt người bên cạnh anh thì biết. Mộ
Yến Thần, anh thật sự cho rằng em gái của anh là thiên sứ sao? Vậy anh có
biết thiên sứ của anh với người đàn ông trước, ngay cả em bé cũng có rồi?”
Cậu ta cười đến mức hài hước, giống như tình yêu của cô gái này có
bao nhiêu bẩn thỉu, bao nhiêu buồn cười: “thật ra thì như vậy cũng không
có gì là không tốt, anh thích thì cứ giữ lại, dù sao thì cô ta cũng không cần
tôi”
Mộ Yến Thần kéo xuống lớp lá chắn cuối cùng của cô, ở trong xe đi
vào người cô!
Cả người nhanh chóng sảng khoái. Kèm theo cảm giác bên trong cô
ấm nóng, như đang quấn chặt lấy anh, đầu óc anh trở nên trống rỗng, bắp
thịt của Mộ Yến Thần căng lên, một hồi lâu sau, cố nén không để mình
phun trào *** nặng nề tiến thẳng vào trong người cô, giống như muốn xé
toạt cơ thể của cô ra, rõ ràng cô gái đang nằm dưới thân anh mà rên rỉ này,
là người mà anh đã sớm khắc sâu vào trong tim.
Theo như ý cậu ta, thì phụ nữ qua tay Kiều Khải Dương không phải là
ít, cậu ta yêu không được, liền thẳng tay bôi đen danh dự của cô đi.
Trong lòng tự nhiên thoáng qua ý cười, Mộ Yến Thần bỏ qua suy nghĩ
trong đầu, hoàn toàn tập trung sức lực vào việc mây mưa này.